Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 547
Cập nhật lúc: 2024-11-14 11:36:19
Lượt xem: 5
Lý Trường Hoằng bị nói toạc tâm tư, sắc mặt trở nên tối tăm khó coi.
Giang Đình tiếp tục nói: "Nếu như vậy thì hẳn là ngài cũng đang tìm phương pháp phá giả đúng không? Ngài không muốn có đồng minh sao? Bây giờ ngài đã không còn lựa chọn rồi. Thái tử không thể dùng được, Lý gia muốn nâng đỡ Ngũ hoàng tử đăng cơ, vừa hay tôi cũng có ý nghĩ này, nên sao chúng ta không hợp tác?
Đến lúc đó, Lý gia vẫn có thể giữ lại địa vị và quyền thế. Chim khôn chọn cành mà đậu. Đây chẳng phải là định luật vương triều thay đổi, thế gia không ngã sao? Lý đại nhân, chắc là ngài phải hiểu rõ đạo lý này chứ?"
Lý Trường Hoằng trâm giọng nói: "Cô hiểu được nhiều đấy, ai dạy cô? Hạ Vân Sâm?"
"Lý đại nhân, ngài khinh thường phụ nữ sao?”
"Người Bắc Nhung các cô có mấy người biết chữ? Cô biết ăn nói lại miệng lưỡi sắc bén như vậy, hẳn là Bắc Nhung đã phí không ít công phu để bồi dưỡng cô nhỉ?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Giang Đình cười nói: "Tôi lớn lên ở Đại Dĩnh, nếu không phải Tứ hoàng tử ép tôi thì tôi làm một con dân Đại Dĩnh cũng khá tốt."
Lý Trường Hoằng lại nói: "Vậy tại sao cô lại muốn nâng đỡ Ngũ hoàng tử đăng cơ? Bây giờ cô đã là người câm quyền ở Bắc Nhung, cách ngôi đế vương chỉ có một bước xa, sao cô không dứt khoát thừa dịp Trung Nguyên nội loạn, dẫn quân xuống phía Bắc, thẳng thừng tấn công chiếm hoàng thành?” Giang Đình lạnh lùng nói: "Sau đó để cho đám thế gia các ngài nhặt của hời phải không?"
Lý Trường Hoằng nghẹn họng.
Giang Đình không khách khí mà vạch trân: "Các mối quan hệ ở Bắc Nhung rất đơn giản, dân chúng cũng dễ bị thu phục, hơn nữa chú của tôi vốn từng là Khả hãn nên tôi mới có cơ hội đăng cơ."
"Mà Đại Dĩnh đất đai rộng lớn, tính từ bốn phía đông tây nam bắc hơn ngàn dặm, thế gia cường hào vô số, cục diện chính trị đã định mấy trăm năm, không dễ phá vỡ. Cho nên còn không bằng nâng đỡ một hoàng tử lên ngồi, còn mình chỉ cân ngồi hưởng bổng lộc từ công lao hỗ trợ là được."
"Nếu không đến lúc đó tôi và Tứ hoàng tử đánh đến c.h.ế.t đi sống lại, đám thế gia các ngươi núp ở mặt sau, chờ nhặt của hời phải không?”
Lý Trường Hoằng nhíu mày nói: "Cái gì? Nhặt của hời là sao?"
"Bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp sau."
"Cô nói như thế ngay từ đầu không phải tốt hơn sao, đừng dùng từ ngữ mọi rợ của đám Bắc Nhung các người."
Giang Đình: ....
Cô hít một hơi thật sâu, siết chặt nắm tay nói: "Hơn nữa, tôi không muốn làm Hoàng đế. Vừa mệt lại phiên phức, còn không tự tại như ở biên quan."
Lý Trường Hoằng cũng rất công nhận quan điểm này. Anh ta không thích trở lại kinh thành, về nhà sẽ bị cha mẹ đè nặng, còn bị cọp cái trong nhà quản lý gắt gao, nào thành thơi như ở biên quan.
"Vậy Hạ Vân Sâm thì sao? Anh ta không muốn xưng đế sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-547.html.]
Giang Đình lườm anh ta nói: Không muốn."
"Tại sao?" Giang Đình nói: "Thứ nhất, từ nhỏ anh ấy đã học trung quân ái quốc và thuật lãnh binh đánh giặc, những chuyện như trị quốc vẫn nên giao cho văn thần đi. Thứ hai... Tôi ở Bắc Nhung, anh ấy ở kinh thành, vậy chẳng phải là yêu xa sao?”
Lý Trường Hoằng dùng trình độ tri thức hữu hạn của mình để suy đoán ý của cô muốn nói, đột nhiên bật cười.
"Ngài cười cái gì?"
Lý Trường Hoằng nói: "Không có gì, chỉ là cảm thấy từ này rất thú vị."
Giang Đình mặc kệ anh ta, lấy một viên đen sì từ trong lòng n.g.ự.c ra rồi đặt lên bàn.
Lý Trường Hoằng hỏi: "Đây là cái gì?"
"Thuốc nổ."
"Cái gì? Mẹ nói Người đâu người đâu!!!"
Lý Trường Hoằng sợ tới mức nhảy bật lên, hốt hoảng lui về phía sau. Hai mắt nhìn quanh nhưng không thấy được đồ tiện tay, có thể làm lá chắn nên chỉ có thể ngồi xổm xuống, dùng lưng ghế che đầu.
Giang Đình sửng sốt hỏi: "Ngài làm gì vậy?"
Sắc mặt Lý Trường Hoằng lúc xanh lúc trắng, hoảng sợ nói: "Sao cô lại tùy tiện nhét thuốc nổ vào trong lòng n.g.ự.c thế?"
Từ trận chiến bảo vệ biên thành, thuốc nổ chỉ mới tham chiến một trận đã thành danh, trong quân truyên ra rất nhiều lời đồn như là thuốc nổ có thể dời non lấp bể, có thể sánh bằng thiên quân vạn mã, thay đổi trời đất, hủy diệt thiên địa gì gì đó.
Không tận mắt thấy uy lực của thuốc nổ nhưng cũng đã tưởng tượng ra sự khủng bố của nó.
"Yên tâm, không đốt kíp nổ thì sẽ không nổ đâu."
Lý Trường Hoằng nhìn chằm chằm thuốc nổ trong chốc lát rồi mới cần thận mà đứng lên, ngồi về chỗ cũ.
Lý Trường Hoằng nói: "Cô lấy nó ra làm gì?"
Giang Đình nói: "Để ngài kiến thức một chút đó. Nếu muốn đánh giặc thì đương nhiên không thể thiếu vũ khí. Nhưng tôi không có người ở Trung Nguyên, địa bàn cũng không có, cũng không thể tìm được nhiều nguyên liệu như vậy nên tôi muốn giao việc chế tạo thuốc nổ cho ngài."
Cô không sợ anh ta trộm công thức bởi việc chế tạo thuốc nổ cũng không khó. Chỉ cần thực nghiệm nhiều lần là có thể làm ra được. Sau khi thuốc nổ ra đời, chắc chắn sẽ có rất nhiêu người nghiên cứu nó.