Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 516

Cập nhật lúc: 2024-11-14 06:11:17
Lượt xem: 7

Mọi người đồng loạt nhìn sang Giang Đình với đôi mắt sáng rực.

Giang Đình bình tĩnh mỉm cười gật gù, dáng vẻ không hề nao núng, mọi cử chỉ rất đúng chừng mực.

Ánh mắt A Cổ Lạp hiện lên sự vui mừng và phức tạp khi nhìn Giang Đình.

Giang Đình hờ hững đối mặt với anh ấy, lòng A Cổ Lạp rối bời, không biết giờ có nên thừa nhận thân phận thần nữ của Giang Đình luôn hay không.

Đột nhiên Giang Đình thò tay lấy một túi tiên từ trong tay áo ra.

Điều này làm A Cổ Lạp bối rối, nhìn cô đầy nghi vấn.

Giang Đình cười tủm tỉm đưa túi tiền cho Khổng Tiêu và Tạ Ninh. Khổng Tiêu giả vờ giả vịt lớn giọng: "Thân nữ của mấy người chi tiền mua hết hàng hóa của đội buôn chúng tôi rồi!"

Tạ Ninh nhìn A Cổ Lạp: "Cơ bắp, anh nghe hiểu tiếng Đại Dĩnh đúng không, thân nữ mấy người bảo phân phát mấy trăm tấm da lông này cho người trong tộc anh, số lương thực và than củi này cũng vậy, người trong tộc ai mà bị bệnh đều có thể tới nhờ cô ấy chữa bệnh."

Lần này A Cổ Lạp thật sự bị sốc, anh ấy nhìn Giang Đình không chớp mắt, lông n.g.ự.c phập phồng liên hồi.

Mãi một lúc sau, dường như anh ấy đã quyết tâm, duỗi tay quỳ lạy dập đầu dưới đất.

"A Cổ Lạp bái kiến thân nữ đại nhân."

Chưa gì trời đã sập tối, A Cổ Lạp dẫn đám người Giang Đình đi vê hướng bộ tộc, người trong bộ tộc đi theo vây quanh họ. Điêu khiến Giang Đình cảm thấy ngoài ý muốn đó là rõ ràng đội ngũ của họ chỉ có tám người, còn mang theo vô vàn hàng hóa và lương thực, nhưng người trong bộ tộc lại chẳng hề có tính toán cướp của.

Hoặc may họ đã hoàn toàn tin tưởng cô là thần nữ, hoặc cũng có thể vì cô đã nói sẽ chia đồ cho họ.

A Cổ Lạp im lặng đi đằng trước, Tạ Ninh dò hỏi: 'Ê cơ bắp, ai dạy anh tiếng Đại Dĩnh vậy?"

A Cổ Lạp liếc xéo anh ta, đặng nói: "Không, liên quan, đến, anh."

"Ha, anh kiêu ghê đó, vậy tối nay tụi tôi ngủ ở đâu? Gái lêu này của mấy anh không làm tụi này bị đông c.h.ế.t chứ? Mùa đông mấy người ăn gì vậy, mấy anh nhốt dê bò ở đâu thế? Tại sao mấy người lại nấu ăn ở ngoài..."

A Cổ Lạp mặc kệ anh ta, anh ấy chẳng nghe hiểu mấy câu oang oang của Tạ Ninh, dù có nghe hiểu anh ấy cũng không biết trả lời thế nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-516.html.]

Sau khi đi sâu vào bộ tộc, chỗ này có một bãi đất trống rất lớn, giữa đất trống có một đài cao làm bằng đá, phía trên có dấu vết bị đốt cháy, trông có vẻ là nơi cúng tế.

A Cổ Lạp tập hợp người trong bộ tộc xếp thành hàng, mấy ảnh vệ cầm lông dê bò và lương thực phân phát cho họ.

Xung quanh lửa trại bập bùng, rọi lên gương mặt vui sướng của những người trong tộc, mỗi gia đình nhận được da lông và lương thực đều dập đầu quỳ lạy tạ ơn Giang Đình, miệng lẩm bẩm những lời nhóm Giang Đình nghe không hiểu.

A Cổ Lạp nói: "Họ đang, cảm ơn, cô."

Giang Đình mỉm cười gật đầu.

Lân này họ không mang theo nhiều da lông nên mỗi gia đình chỉ được chia một tấm, lương thực chỉ đủ một bữa. Nếu thật sự muốn cải thiện điều kiện sinh hoạt của bộ tộc Hòa Sóc, chỉ mấy thứ này thì còn lâu mới đủ, nhưng nhiêu đó đã đủ đưa than sưởi ấm cho họ vào ngày đông giá rét.

Sau khi phân phát xong, họ biết ơn rời đi, có mấy người trẻ tuổi ở lại hỗ trợ dọn dẹp xe bò, dắt bò đi ăn.

A Cổ Lạp nói bằng ngôn ngữ Bắc Nhung: “Đây là số người trẻ tuổi còn sót lại trong tộc, những người khác đã bị triều đình ép lên chiến trường hoặc làm nô lệ cả rồi."

Ảnh vệ đảm nhận trách nhiệm phiên dịch, Lý Trạch nói: "Đây chẳng khác nào tuyệt hậu mấy người, bộ các người chưa từng nghĩ đến chuyện phản kháng sao?"

Vân Mộng Hạ Vũ

A Cổ Lạp lắc đầu: "Không phản kháng nổi, chúng tôi không có người đứng đầu bộ tộc, cũng không có chiến SIM Anh ấy chỉ vào một nơi: "Tối nay các người ngủ ở hai cái lêu đó, đợi lát nữa tôi tìm người dọn dẹp chúng mấy người.

Nói rồi A Cổ Lạp rời đi trước xử lý công việc của mình, mấy người Giang Đình chỉ đành xách hành lý của mình vào trong lều.

Cả hai lều trại nhìn sơ qua không hề rách nát, chỉ là có hơi cũ.

Họ tiến vào bằng lối vào thấp bé, quả nhiên bên trong không hề có giường, chỉ có một cái bàn thấp bé, dưới đất có mấy tấm chiếu, thế là hết rồi, bên trong không có gì cả.

Tạ Ninh sững sờ: "Bộ tộc này nghèo thật, có khi trộm tới còn phải bố thí mấy đồng lẻ ngược lại nữa là!"

Lý Trạch tặc lưỡi: "Chẳng trách mỗi năm cứ tới mùa đông lại mò tới Đại Dĩnh trộm cướp.'

Rất nhanh có mấy bác gái xách nước nóng và khăn đi tới, họ hành lễ với Giang Đình trước rôi mới bắt đầu dọn dẹp giúp họ.

Họ lau dọn bụi bẩn dưới chiếu và trên bàn, sau đó phủ da lông và chăn đệm lên trên, rất mau căn lều đã được thu dọn sạch sẽ.

Tạ Ninh khua tay múa chân diễn tả với hai bác gái: "Chỗ mọi người không có chậu than hả?”

Loading...