Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 513
Cập nhật lúc: 2024-11-14 06:11:12
Lượt xem: 8
Người trong bộ tộc nghe vậy thì ra hiệu cho anh ta cứ hỏi.
Một tên ảnh vệ chậm rãi nói: "Trên đường đi tới chỗ này, chúng tôi có đi vào một hang động rất lớn để trú ẩn qua đêm, phát hiện trên vách tường đá của hang động dưới lòng đất kia có điêu khắc một người phụ nữ đang hiến tế, sau khi chúng tôi rời khỏi hang động kia thì lại gặp được một người phụ nữ rất giống với bức tranh bằng đá kia đang đợi chúng tôi, cô ấy nói... Cô ấy chính là thân nữ Bắc Nhung."
"Cái gì?! Những người trong bộ tộc Hoà Sóc nghe vậy thì đều ngạc nhiên không thôi, bọn họ trừng mắt nhìn anh ta, vẻ mặt không thể tin nổi.
Thần nữ Bắc Nhung tiên nhiệm đã đột ngột qua đời trước khi tìm được người thừa kế, đã gân 20 năm Bắc Nhung bọn họ không có thân nữ.
Hiện giờ Bắc Nhung liên tục xảy ra chiến tranh, cộng thêm sự cai trị tàn bạo của vương thất, dân chủng phải sống trong cảnh khốn cùng, có người còn âm thầm lan truyền lời đồn rằng, bọn họ đã phải chịu sự trừng phạt của trời cao.
Bởi vì bọn họ đã không đối xử với thân nữ cho tốt, nên thần linh đã nguyên rủa bọn họ.
Ảnh vệ giả vờ gật đầu như thật, anh ta chỉ vào xe ngựa nói: "Cô ấy đang ở trong xe ngựa, các người hãy nhìn xem."
Mọi người trong bộ tộc đều ngẩng đầu nhìn lên.
Lúc này Khổng Tiêu đứng bên cạnh xe ngựa cũng phối hợp mà mở cửa xe, để bọn hắn có thể thấy rõ người đang ngôi bên trong.
Chỉ thấy một người phụ nữ mặc áo trắng đang ngồi xếp bằng ngay ngắn, mái tóc dài tung bay, đen tuyền như mực, khuôn mặt thanh tú lại pha chút quý phái, cả người tỏa ra một cảm giác lạnh lùng tự phụ, khí chất thanh tao không thể nào với tới được.
Điều quan trọng là khuôn mặt của cô thật sự rất giống người Bắc Nhung.
Nhưng điều càng quan trọng hơn là, cô thật sự giống với Tả Hiền Vương tiên nhiệm đã ra đi nhiều năm trước!
Tả Hiền Vương và Khả hãn tiền nhiệm đều đã c.h.ế.t được mười mấy năm, khi bọn họ còn sống, đó cũng là khoảng thời gian bộ tộc Hòa Sóc lớn mạnh nhất, tuy tính tình của Tả Hiền Vương rất hung bạo, nhưng lại đối xử với các con dân trong bộ tộc rất tốt, đến nay rất nhiêu người trung niên trong bộ tộc vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ của ông ta.
Vì vậy, khi Giang Đình xuất hiện, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào khuôn mặt cô, không rời mắt được. Có người cực kỳ hưng phấn mà kêu lên: "Tả Hiền Vương... Là Tả Hiền Vương đã trở lại!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-513.html.]
Càng lúc càng nhiều người trong bộ tộc nghe được tiếng động rồi chạy tới, chẳng mấy chốc xe ngựa đã bị bao vây chật kín không kẽ hở.
Bọn họ dùng ánh mắt ngạc nhiên, đau khổ, vui sướng, hiếu kỳ nhìn Giang Đình, trong miệng thì thâm nói tiếng Bắc Nhung.
Lý Trạch và các ảnh vệ vội vàng câm vũ khí trên tay bảo vệ xung quanh xe ngựa.
Thật ra người trong bộ tộc cũng không hề lập tức tin tưởng Giang Đình chính là thân nữ Bắc Nhung gì đó, chẳng qua là bọn họ đã sống khổ cực quá lâu, cuộc đời quá đen tối.
Mỗi ngày mỗi đêm bọn họ đều cầu nguyện thần linh cứu rỗi, cầu nguyện trời xanh chúc phúc, giải thoát họ khỏi lời nguyên của bộ tộc.
Sự xuất hiện của Giang Đình chẳng khác nào mang đến cho thế giới của bọn họ một tia sáng, vì vậy phản ứng đầu tiên của bọn họ lúc này không phải nghi ngờ, mà là phấn khích, cực kỳ phấn khích.
Người bình tĩnh nhất trong đó đương nhiên chính là Giang Đình, cô vươn một bàn tay ra, Lý Trạch nhanh chân chạy đến vươn cánh tay đỡ cô xuống xe ngựa.
Vân Mộng Hạ Vũ
Giang Đình đứng vững trên mặt đất, cô thong thả ung dung chỉnh lại vạt áo một chút, lúc này mới nở một nụ cười nhẹ: "Ta tới chậm rồi, các con dân của ta.
Mấy câu nói đó của cô đều do ảnh vệ biết tiếng Bắc Nhung tạm thời dạy cho, mặc dù cô học rất tốt nhưng vì mọi người đã quen với việc cô nói tiếng Đại Dĩnh, cho nên khi nghe phát âm tiếng Bắc Nhung kỳ quái này thực sự cảm thấy hơi buồn cười.
Mấy người Tạ Ninh nghe vậy không nín được cười, chỉ có thể nhanh chóng gục đầu xuống cắn môi liều mạng nhịn xuống.
Giang Đình liếc bọn họ một cái, đầu của nhóm người lại cúi thấp hơn.
Nam nữ già trẻ trong bộ tộc Hòa Sóc đều ngơ ngẩn nhìn cô: "Người thật sự là thân nữ của chúng tôi sao?"
Giang Đình nói: "Phải, ta đang ngủ say trong thân điện, hôm qua đột nhiên bị những người ngoài này đánh thức mới phát hiện thế gian đã trôi qua mấy chục năm, lần trước ta rời đi quá vội vàng, vẫn chưa kịp tuyển chọn người kế vị, thân linh đã cho ta những chỉ dẫn, bảo ta làm lại từ đầu, nên ta đã đi theo bọn họ trở lại."
Đôi mắt cô ánh lên vẻ đau thương, nhìn qua một lượt rồi lo lắng hỏi: "Hiện giờ các người sống không tốt sao?" Những người thuộc bộ tộc Hòa Sóc trước mắt cô hiện giờ, trong tiết trời giá rét như vậy, ai cũng chỉ ăn mặc rất rách nát mỏng manh, trên người quấn nhiều lớp quần áo cũ mà còn không ấm bằng một bộ quần áo của người khác, bất kể là người lớn hay trẻ nhỏ đều gây trơ cả xương, hai mắt dại ra, vẻ mặt sầu khổ, thật sự không khác gì nô lệ.