Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 507
Cập nhật lúc: 2024-11-14 06:11:04
Lượt xem: 8
Hạ Vân Sâm quá bận nên cô định lặng lẽ rời đi, nếu không hai người lưu luyến chia tay thì lại càng buồn hơn.
Rời đi vội vàng như vậy, một là bởi vì mấy người Khổng Tiêu và Lý Trạch còn đang đợi cô ở ngoài thành, thứ hai là bây giờ Bắc Nhung hoảng loạn bỏ chạy, chắc chắn nội bộ Bắc Nhung sẽ rất rối loạn, lúc này là thời cơ tốt để đi Bắc Nhung, không thể bỏ lỡ.
Hôm qua cô đã tạm biệt Hạ Vân Sâm, bây giờ chiến tranh đã kết thúc, cô cũng nên đi được rồi.
Cô đeo bọc đồ đi ra ngoài, những tướng sĩ khiêng cáng cứu thương trên đường đều thi nhau chào hỏi cô.
Giang Đình gật đầu đáp lại.
Cô cưỡi ngựa lướt qua cổng thành, thấy phần lớn t.h.i t.h.ể bên ngoài đã được dọn sạch, bùn đất trên mặt đất gân như nhuốm đẫm m.á.u tươi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đập vào mắt là khung cảnh thật hoang tàn, con đường chỉ dọn sạch tạm thời đông đúc người và xe.
Giang Đình câm dây cương chậm rãi đi tới, đi được một đoạn, cô đột nhiên quay đầu nhìn quãng đường mình vừa đi qua, cổng thành tối tăm ở đối diện như một cái miệng rộng.
Nhìn lại lân nữa, chỉ thấy một bóng người cao lớn đang đứng trên cổng thành đã bị tàn phá khắp nơi.
Đối phương đứng chắp tay sau lưng, nhìn về phía cô.
Giang Đình trợn mắt, đột nhiên bật cười, cảnh tượng chia ly đột nhiên biến mất, cô không quan tâm Hạ Vân Sâm có nhìn rõ hay không, cô giơ tay tặng một nụ hôn gió rồi vẫy tay với y.
Tạm biệt nhé, biên thành.
Tôi sẽ nhanh chóng quay lại. Giang Đình cưỡi ngựa đi không bao lâu thì nhìn thấy Khổng Tiêu, Lý Trạch và Tạ Ninh đang đợi mình ở ven đường.
Khổng Tiêu và Lý Trạch ngồi trên xe bò, ăn mặc như hộ vệ bình thường, còn Tạ Ninh thì điêu khiển xe ngựa giả làm xa phu, trên xe bò chất đầy thổ sản vùng núi và da lông, thoạt nhìn có vẻ giống vài kẻ dạo chơi bốn phương, đi thương lượng chút chuyện làm ăn.
Đi cùng còn có bốn ảnh vệ của Hạ Vân Sâm, tất cả đều cưỡi xe bò, vũ khí sắc bén được giấu dưới lớp da lông và quần áo dày.
Giang Đình cũng cởi bộ quân trang thay bằng một chiếc áo khoác lông chồn to, rồi đội một chiếc mũ làm từ lông hồ ly, cả người trông rất giàu có, rất có tiên, giống như đứa con trai ngốc nghếch của phú thương kia, nhìn vừa trẻ vừa dễ bị lừa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-507.html.]
Thổ sản vùng núi và da lông trên xe bò này đương nhiên là do Hạ Vân Sâm tích góp từ biệt viện Hạ gia, đều là hàng thượng đẳng, hiện tại đang là mùa đông, đối với người Bắc Nhung sống ở nơi lạnh giá mà nói, da lông là hàng luôn bán chạy trong bán chạy.
Tạ Ninh vẫy tay với cô, nói: "Giang Đình, nhanh lên, tôi chờ cô đã lâu
Giang Đình siết chặt dây cương, để mặc con ngựa đi tới trước xe ngựa, cô cười nói: "Anh muốn điều khiển xe à? Đường tuyết trơn trượt, anh có thể làm à?
Nghe vậy, Lý Trạch thò đầu từ phía sau xe bò ra, nói: "Đúng vậy! Anh có thể làm à? Coi chừng lát nữa lật xuống khe đó!"
Tạ Ninh không phục nói: "Sao tôi không được hả? Tôi đã luyện tập từ nửa năm qua rồi!"
Trong chuyến đi Bắc Nhung này, những người khác đều thông thạo võ nghệ, chỉ có anh ta là người không hề biết gì, nhưng anh ta vẫn muốn chứng minh mình có ích!
Anh ta nhìn Giang Đình, nói: "Giang Đình, cô cũng không tin tôi sao?”
Giang Đình cười nói: "Tin, sao lại không tin, cùng lắm thì lúc lật xe, tôi sẽ nhảy từ cửa sổ ra."
Cô trở mình xuống ngựa, ném dây cương cho một ảnh vệ rồi leo lên xe ngựa.
Tạ Ninh tức giận nói: 'Cứ chờ xem.'
Sau khi chuẩn bị xong, cả đội ngũ bắt đầu xuất phát, Giang Đình vén rèm nhìn ra ngoài, chỉ thấy bên trong khung cảnh mờ mịt, một bức tường thành màu xám đứng cách đó không xa, tựa như một con mãnh thú đang ngủ say sau trận chiến sinh tử.
Khi xe ngựa khởi hành, thành thị dần dần biến mất khỏi tâm mắt, Giang Đình buông tay ra, ngồi dựa trở lại, thở phào nhẹ nhõm. Xuất phát từ biên thành, trước tiên phải mất ba ngày mới đến Hưng Châu, rồi từ biên cảnh Hưng Châu tiến vào Bắc Nhung.
Ở đó có rất nhiều thương nhân ùa ra, dù cho mạo hiểm bị bắt vì tội vượt biên trong mùa tuyết rơi dày đặc cũng muốn gửi lượng lớn lương thực và quần áo ấm từ Đại Dĩnh đến Bắc Nhung để đổi lấy món lợi kếch xù.
Dọc đường đi, khung cảnh bên đường bị tàn phá dữ dội, khắp nơi đều là làng mạc, thành trấn bị binh sĩ Bắc Nhung tàn sát bừa bãi trong cuộc xâm lược biên thành, những dân chúng vốn sống ở đây hoặc chạy trốn đến biên thành, hoặc chuyển nhà tháo chạy đến Trung Nguyên, hoặc đã c.h.ế.t ngay dọc đường tuyết rơi dày đặc.
Cả một đường họ liên tục chạy, đuổi đến biên cảnh Hưng Châu, nơi đại quân Bắc Nhung từng đến khi trốn về Bắc Nhung, sau đó họ băng qua biên giới theo đường mòn mà trinh sát đã thăm dò trước đó, chính thức tiến vào lãnh thổ Bắc Nhung.
Hiện Bắc Nhung vẫn thực hành chế độ bộ tộc, tổng cộng có 16 bộ tộc lớn nhỏ hợp thành Bắc Nhung, bộ tộc lớn có hàng chục ngàn người, như một vương quốc nhỏ, bộ tộc nhỏ có mấy ngàn người, chỉ có thể phụ thuộc vào bộ tộc lớn để tồn tại.