Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 500
Cập nhật lúc: 2024-11-14 06:10:52
Lượt xem: 17
Anh ta ấm ức nói: "Thế rốt cuộc cô có coi tôi là anh em không, kiểu anh em tốt nhất ấy?"
Hạ Vân Sâm là người đàn ông của Giang Đình, vị trí người anh em tốt nhất phải đến lượt anh ta chứ?
Khổng Tiêu là nữ, hai người là chị em tốt, Lý Trạch thì là sư đồ, không thể giành vị trí đó với anh ta được.
Giang Đình híp mắt nở nụ cười, hiền hòa vươn tay phủi tuyết trên đầu anh ta xuống, cưng chiều nói: "Phải, anh là anh em tốt nhất trên đời này của tôi."
Lúc này Tạ Ninh mới hài lòng.
Lý Trạch xách đèn lông lên trợn mắt nói: "Dỗ xong chưa? Tôi lạnh đến mức run câm cập rồi."
Tạ Ninh hừ một tiếng.
Giang Đình cười nói: "Đi thôi, về ăn cơm.
Ba người nhấc chân tiếp tục đi vê phía lầu trại.
Khổng Tiêu nói: "Đại nhân, cô vừa nói muốn đi, cô định đi đâu?"
Giang Đình đáp: "Đi tới Bắc Nhung."
Ba người đều ngạc nhiên: "Bắc Nhung?”
"Đi tới Bắc Nhung làm gì?"
Giang Đình giơ tay lên chỉ vào ba người bọn họ: "Ba người coi lại dáng vẻ của mình kìa, tôi đâu có đi tới đó để tự chui đầu vào lưới."
Lý Trạch cau mày nói: "Thế cô tới đó làm gì, đang giữa mùa đông, đi tiểu mà chưa tiểu xong đã đông cứng thành cây kem luôn rồi."
Tạ Ninh nói: "Cô định đi tìm Tần Quyết sao?"
Tần Quyết đã tới Bắc Nhung nửa năm rồi nhưng bây giờ Tần Quyết sống c.h.ế.t ra sao còn chưa rõ, Giang Đình đi nhờ vả anh ta? Được không đây?
"Dù cô không muốn quay về quân doanh cũng có thể ở lại biên thành mà, cô cả cả một căn nhà nữa đấy, có chỉ huy sứ, cô muốn ở đâu thì chỉ cần nói một câu là được mà.”
Tạ Ninh ngây thơ, Lý Trạch thần kinh thô, chỉ có Khổng Tiêu lờ mờ đoán ra gì đó: "Cô muốn tìm tới vương thất hả? Muốn báo thù cho cha ruột của cô sao?"
Giang Đình mỉm cười: "Tạm thời có thể hiểu như vậy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-500.html.]
Nhưng không phải cô đi vì báo thù cho Tả Hiền vương đâu mà cô đi vì Hạ Vân Sâm.
Lý Trạch hét to: "Gì cơ! Cô muốn vào vương thất? Thế chẳng phải tự chui vào chỗ c.h.ế.t sao?"
Khổng Tiêu nói: "Anh đừng nóng, để đại nhân nói hết đã." Giang Đình ho khẽ một tiếng: "Cụ thể thì trong một chốc ta không nói rõ ràng được, nhưng ngày nào chưa diệt trừ vương thất Bắc Nhung thì biên thành không thể bình yên ngày đó, so với việc đánh tới đánh lui với bọn họ thì chỉ bằng chủ động tấn công, loại bỏ tai họa sau này vĩnh viễn, vì thế tôi muốn đợi trận chiến này kết thúc, tôi sẽ..."
Lý Trạch chớp mắt: "Cô sẽ đi lật tung vương thất?"
Tạ Ninh la lên: "Cô muốn lật đổ tung vương thất? cô muốn làm Khả hãn mới của Bắc Nhung hả?”
Giang Đình cười nói: "Khả hãn khó nghe lắm, gọi là nữ đế được không, nữ đế cũng được, cha của tôi là Khả hãn đời trước, con trai của ông ấy c.h.ế.t hết rồi, tôi kế thừa thân phận của ông ấy, cũng được đúng không?”
Mấy người đều hơi ngây ra, trong đầu lúc thì nghĩ có thể san bằng vương thất không, lúc thì nghĩ nếu Giang Đình thành nữ đế thật thì không phải không thểi
Khổng Tiêu nhíu mày, trâm giọng nói: "Tôi là binh lính thân cận của cô, tôi sẽ đi cùng cô.'
Hơn nữa bây giờ nàng đã bị lộ thân phận phụ nữ rồi, không tiện ở lại quân doanh nữa.
Lý Trạch hô hào: "Tôi thê c.h.ế.t đi theo sư phụt”
Tạ Ninh thấy thế thì không cam lòng tụt lại: "Tôi cũng muốn đi! Cô và Tần Quyết đều đi Bắc Nhung, tôi, tôi, tôi, tôi không biết đâu, không thể bỏ lại một mình tôi!"
Lý Trạch lườm anh ta: “Anh đi làm gì? Anh từng g.i.ế.c người bao giờ chưa, đi để cản trở à?"
Mặt Tạ Ninh đỏ bừng lên: "Tôi, tôi biết nấu cơm, tôi có thể trà trộn vào vương thất làm gian tế... Hơn nữa, hơn nữa ba người hay ra chiến trường, có lẽ người Bắc Nhung đã điều tra về ba người từ lâu rồi, có chân dung của ba người, chỉ có tôi chưa lộ mặt bao giờ."
Lý Trạch huýt sáo: "Ôi chao, không ngờ anh lại bịa được ra một lý do đấy."
Vân Mộng Hạ Vũ
Tạ Ninh không để ý tới anh ta, chỉ nhìn Giang Đình, giọng điệu có chút van nài:
"Giang Đình... Cô sẽ không vứt bỏ tôi đúng không... Thật ra hôi trước bắt cô dọn ra khỏi đầu bếp doanh, không lâu sau tôi đã hối hận rồi, tôi rất nhớ mọi người, nhớ tới mức ăn không ngon ngủ không yên, dù thế nào lần này cô cũng phải dẫn tôi theo, tôi không muốn xa cô đâu.
Giang Đình nhìn anh ta, khẽ thở dài: "Được rồi, anh đi theo chúng tôi luôn đi, nhưng anh phải đồng ý với tôi, dù thế nào cũng phải đặt an toàn của bản thân lên trên hết, cả hai người cũng thế, dù xảy ra chuyện gì cũng không được mạo hiểm vì tôi, tôi muốn mọi người bình an ra đi cũng phải bình an trở về."
Khổng Tiêu nghe vậy thì nở nụ cười: "Biết rồi."
Lý Trạch cũng đáp: "Yên tâm đi, tôi biết chừng mực."
Anh ta tốt bụng nhìn vê phía Tạ Ninh: "Anh đi theo tôi đi, tôi cố gắng bảo vệ anh.
"Ai cân cậu bảo vệ chứ, tôi cũng là đàn ông đó biết không hả! Đâu phải cánh đàn bà phụ nữ...'