Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 495
Cập nhật lúc: 2024-11-14 06:10:44
Lượt xem: 6
Mấy kẻ này không vây hãm cô nổi, cô bỏ trốn giữa đường là được, nếu gặp được Tứ hoàng tử ở kinh thành thì cô còn suy xét làm nổ phủ đệ của Tứ hoàng tử nữa cơ.
Giang Đình trâm giọng nói: "Bây giờ Bắc Nhung và Hồi Hộc đang áp sát, biên thành rơi vào cảnh ngàn cân treo sợi tóc, các tướng sĩ và dân chúng có thể không có tôi nhưng không thể không có Hạ Vân Sâm, để anh ấy ở lại, ngồi vào vị trí mà anh ấy nên ngồi. Còn tôi, tôi có thể chơi với mấy người tới cùng.
Cô vươn tay ra, làm tư thế bó tay chịu trói.
Cô mang vẻ mặt thờ ơ cứ như chấp nhận số phận, không thể làm gì được nữa, thật ra cô đang nghĩ phải ổn định tình hình trước mắt rồi mới nghĩ cách đột phá.
Tứ hoàng tử cố tình chạy đến đây l.à.m t.ì.n.h hình hỗn loạn vào đúng lúc nào, muốn làm tướng sĩ biên thành tự rối loạn trước, muốn biên thành bị đánh phá, muốn Hạ Vân Sâm c.h.ế.t trận.
Cô sẽ không để anh ta được như ý muốn.
Trước tiên, cô phải tỏ ra đáng thương để các tướng sĩ không phản ứng quá kịch liệt vì huyết thống người Bắc Nhung của cô, sau đó cô chủ động để bọn họ bắt mình đi, nhân lúc này kết thúc vở kịch âm ĩ cho sớm.
Gió đêm gào thét, hoa tuyết tung bay, đèn lồng to treo tít trên cao bị thổi tung lung lay theo gió, bóng mọi người lắc lư như ma quỷ nhảy múa.
Chẳng biết lúc nào mà người dân đã t†ụ tập ở xung quanh.
Trong số họ có người chủ động tới giúp các tướng sĩ nấu cơm và làm việc lặt vặt, có người đến để tặng thức ăn, có người đến vì tin tức lan truyên rộng rãi khắp khu vực gần đây.
Tin tức đó là có người đồn quân sư của Hạ gia quân, Giang đại nhân dẫn cả tòa thành đánh bại các lần tấn công hết đợt này đến đợt khác của người Bắc Nhung là nữ, còn là gian tế của Bắc Nhung nữa chứ.
Hầu hết dân chúng đều không dám tin, không thể chấp nhận nổi, họ đua nhau chạy tới quân doanh nhưng chỉ thấy được cảnh tượng trước mắt.
Tất cả mọi người đều nhìn Giang Đình, thấy cô chủ động duỗi tay ra xin được trói.
Cô nói biên thành có thể không có cô nhưng không thể không có Hạ Vân Sâm. Song, chẳng biết từ lúc nào cô đã nằm ở vị trí cực kỳ cao trong lòng dân chúng, cô và Hạ Vân Sâm đều là trụ cột tinh thần của bọn họ, là hy vọng của biên thành.
Biên thành cũng không thể không có Giang đại nhân.
Đột nhiên có người khẽ nức nở, có người nhỏ giọng lâm bầm: "Đừng mà, Giang đại nhân, đừng bắt Giang đại nhân."
"Giang đại nhân là người tốt mà..."
Sắc mặt tướng sĩ cực kỳ rối rắm, rõ ràng Giang Đình đã để gã ta bắt cô rồi mà sao gã ta lại cảm thấy người bị bắt là mình vậy.
Dáng vẻ đó của Giang Đình có chỗ nào giống người sắp trở thành tù nhân đâu chứ?
Thế mà đám người này lại bênh vực Giang Đình!
Lúc này, đột nhiên Hạ Vân Sâm lên tiếng: "Quay về."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-495.html.]
Giang Đình quay đầu nhìn về phía y.
Gương mặt người đàn ông chìm dưới vùng tối của đèn đuốc nên khó nhìn rõ được, tiếng gió rít gào, tuyết rơi không ngừng, tiếng nói của y như xuyên qua gió tuyết, lọt vào tai Giang Đình.
Y đang gọi cô quay vê.
Y không cần biết Giang Đình có cách gì để chạy thoát, dù thế nào y cũng không để cô mạo hiểm, nếu ngay cả người mà mình yêu cũng không bảo vệ được thì y uổng công làm đàn ông.
Giang Đình đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Hạ Vân Sâm lại gọi: "Giang Đình, quay về."
Mấy người Khổng Tiêu cũng yên lặng nhìn Giang Đình, dùng ánh mắt nài nỉ mong cô đừng đi.
Võ tướng tức giận nói: 'Hạ Vân Sâm! Chuyện đến nước này rồi mà ngươi còn không biết hối cải! Ngươi muốn chứng thực tội cấu kết với quân địch phản quốc thật hải"
Hạ Vân Sâm lạnh nhạt nói: "Cấu kết với quân địch ở đâu ra? Phản quốc ở đâu ra?”
Giang Đình nhìn võ tướng rồi lại nhìn Hạ Vân Sâm, khẽ cười: "Được, em không đi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô từ từ lùi vê sau, võ tướng và người gã ta dẫn đến đây thấy vậy đều cuống lên, đang định xông lên bắt Giang Đình thì đột nhiên Hạ Vân Sâm rút kiếm ra khỏi vỏ.
Keng một tiếng, kiếm dài kêu ong ong, nhóm võ tướng dừng lại, còn tưởng Hạ Vân Sâm sẽ ra tay với bọn họ, vội vàng làm tư thế phòng thủ.
Không ngờ giây tiếp theo, dưới ánh nhìn của mọi người, Hạ Vân Sâm vươn tay ra, dùng kiếm cứa rách lòng bàn tay, m.á.u tươi tuôn trào.
“Hạ Vân Sâm!"
“Đại nhân!
“Hạ đại nhân!"
"Chỉ huy sứ đại nhân!"
Tất cả mọi người ở đó đêu hoảng hốt không thôi, ai nấy đều trợn tròn mắt lên.
Giang Đình cũng tái mặt, hô to: 'Hạ Vân Sâm! Anh làm gì vậy?"
Tay Hạ Vân Sâm hơi cử động, hai bàn tay đồng thời nắm chặt cán kiếm, không hề bận tâm tới vết thương trên tay mình, m.á.u tươi nhỏ xuống tuyết dưới chân y, lan thành đóa hoa m.á.u đỏ thẫm.
Y dùng hai tay nâng kiếm lên cao quá đầu, đột nhiên quay về phía tướng sĩ và người dân, quỳ sụp xuống.