Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 483
Cập nhật lúc: 2024-11-13 21:12:15
Lượt xem: 8
Gió lạnh trên biên giới thổi vào mặt người như cắt, Lâm đồng tri dẫn tám ngàn binh lính đến bốn trấn phía Bắc, còn Giang Đình và Hồ đồng tri dẫn hai ngàn binh lính đến biên thành.
Bây giờ đã là trạng thái chuẩn bị, biên thành không còn cho phép ra vào tùy tiện nữa, mỗi ngày cổng thành chỉ mở một tiếng, không dù ra khỏi thành hay vào thành, cơ thể đều phải được lục soát cẩn thận khi ra vào.
Một số thương nhân du lịch, thương nhân người Hồ và người dân từ nơi khác xếp hàng rời khỏi biên thành. Nhưng người dân địa phương ở biên thành vẫn ổn định, dù sao họ đã quen với cuộc chiến giữa Đại Dĩnh và Bắc Nhung, tổ tiên của họ đều sống ở đây, bây giờ còn là mùa đông, chạy đi đâu được chứ? Nếu chạy ra ngoài gặp phải một cơn bão tuyết hoặc gặp một người Bắc Nhung, rất có thể sẽ c.h.ế.t trên đường đi.
Giang Đình đương nhiên vẫn sống trong biệt viện của Hạ gia, những binh lính khác sống trong doanh trại trong thành, kể từ lân thử thuốc nổ cuối cùng, đã trôi qua bảy ngày.
Giang Đình không biết vết thương của Hoàng đại nhân đã hồi phục như thế nào, nhưng cô biết hẳn là ông ta đã viết thư về kinh thành để mách lẻo với Tứ hoàng tử.
Cô cũng đã đến nơi ở của Hoàng đại nhân và thăm ông ta một cách "Tử tế".
Hoàng đại nhân nằm liệt trên giường, khi nhìn thấy Giang Đình, ông ta cảm thấy vô cùng sợ hãi, hét lên đuổi cô ra ngoài.
Không chỉ bị gãy chân, ông ta còn bị chấn động não, chóng mặt và nôn mửa, có nhiều vết bâm tím và trây xước khắp cơ thể, nói tóm lại, có nghĩ vê những điêu hạnh phúc nhất trong cuộc đời mình trong mấy chục năm vừa qua cũng cười không nổi.
Giang Đình cười ha ha, quan tâm vài câu, để lại một đống quà tặng, có thể nói là đã làm đủ công đoạn giữ mặt mũi, để người ta không bắt bẻ được.
Sau khi đến biên thành, cô nhận được một bức thư tình báo được gửi về từ bốn trấn phía Bắc, và một bức thư viết tay của Hạ Vân Sâm.
Bức thư tình báo do Hạ Vân Sâm đọc để lính viết, viết về tình hình quân sự của bốn trấn phía Bắc và một số phân tích về cuộc chiến, chắc chắn là thư gửi cho đại tướng quân và đốc quân.
Bức thư viết tay là do chính Hạ Vân Sâm phong ấn, trinh sát cung kính lấy trong n.g.ự.c ra rồi đưa cho Giang Đình.
"Đại nhân, đây là thư do chỉ huy sứ đại nhân đặc biệt dặn dò, chỉ có ngài mới có thể mở ra."
Trinh sát trông có vẻ nghiêm túc, hiển nhiên coi bức thư như một văn kiện tình báo bí mật, cẩn thận bảo vệ nó suốt chặng đường.
Giang Đình cũng bị thái độ của anh ta làm cho nghiêm túc, không lẽ Hạ Vân Sâm gặp phải chuyện gì khó khăn.
Cô nhận lấy bức thư và nói: "Được rồi, vất vả rồi, anh có thể lui xuống nghỉ ngơi trước.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-483.html.]
Trinh sát rút lui, khi trong phòng không có ai, Giang Đình cẩn thận bóc lớp sáp niêm phong, lấy thư ra xem xét kỹ hơn.
Cô liếc mắt một cái rồi gấp bức thư lại, biểu cảm của cô hơi đông cứng lại.
Tên nhóc này mở đầu với câu "Anh yêu của Đình Đình', làm cô sợ hãi đến mức không dám nghĩ đến đoạn sau ngại ngùng đến mức nào.
Cô nhìn trái nhìn phải, rồi đi đóng cửa lại như một tên trộm, rồi mới quay lại xuống và tiếp tục xem.
May mà Hạ Vân Sâm không phải là một người có thể viết điều gì đáng ngại ngùng, y đã viết chi tiết vê tình hình xuất chinh của mình trong thư, tình hình hiện tại của bốn thị trấn ở phía Bắc, và việc ăn uống thế nào, ăn mặc ra sau, lúc nào nhớ đến cô...
Giang Đình xem rồi không kìm được nở nụ cười.
Cô cũng rất nhớ y.
Kể từ khi nhận được thư, cô đương nhiên phải viết thư trả lời, có điều bức thư này chắc chắn không được người khác biết, vì vậy cô chỉ có thể tự viết nó.
Cô ngồi xuống sau án thư, trải giấy ra bàn rồi bắt đầu nghiền mực.
Lúc trước xét duyệt quân vụ, cô viết được mấy chữ có thể coi là đạt tiêu chuẩn, nhưng đó đều là nhờ có Hạ Vân Sâm cầm tay cô, dạy cô luyện viết từng chữ nên những chữ khác không hề thay đổi, chữ viết ra chẳng khác gì gà bới.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô đột nhiên cảm thấy căng thẳng.
Cầm bút lên, suy nghĩ một hồi rôi mới bắt đầu viết song cô cứ cảm thấy không ổn, cả bút và tay đều không làm theo ý muốn của cô.
Viết được một nửa thì phát hiện viết sai, viết lại. Không cẩn thận nhấn bút mạnh quá làm mực nhòe ra giấy, viết lại. Mực nhỏ lên giấy, viết lại!
Cô đấu tranh với cả một chồng giấy nhưng cuối cùng không có tờ nào nên hồn.
Hơn nữa chữ của Đại Dĩnh rất khó viết, nét chữ phức tạp làm Giang Đình cảm giác bản thân như một đứa thiểu năng, còn mệt hơn cả đánh giặc.
Cô thở dài, quyết định không viết nữa. Còn không bằng dùng thời gian này nấu vài món đưa đến cho y. Nhưng nếu không viết, Hạ Vân Sâm có tức giận, thất vọng hay buôn bã không nhỉ? Tên đó nhỏ mọn lắm.