Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 481
Cập nhật lúc: 2024-11-13 21:12:12
Lượt xem: 6
Hoàng đại nhân không còn cách nào khác ngoài việc nghiến răng nghiến lợi, ông ta không biết Giang Đình sẽ lấy gì ra.
Đoàn người nhanh chóng ra ngoài thành, đến một vùng đất hoang, Giang Đình ra lệnh cho binh lính mang một ít đá đến dựng lên, sau đó đặt thuốc nổ bên dưới.
"Tất cả lùi lại, lùi lại, lùi lùi lùi."
Cô dặn dò mọi người tránh xa thuốc nổ, tránh để pháo làm bị thương.
Mọi người lần lượt rút lui, cho đến khi họ đi được hơn một trăm bước, gần như không còn nhìn thấy đống đá nữa, cho dù là cung tên tốt nhất cũng mất đi tâm ngắm khi ở khoảng cách xa như vậy.
Hoàng đại nhân bất mãn: “Giang đại nhân, cậu cố ý làm cho chúng tôi không nhìn rõ, không lẽ cậu muốn giở trò gì đó sao?"
Giang Đình nghe thế nhìn ông ta: "Ông nói có lý, vậy ông đứng ở chỗ này không nhúc nhích, những người khác rút lui."
"Cậu.." Hoàng đại nhân siết chặt nắm đấm, cứng rắn nói: "Đứng ở đây thì đứng, tôi muốn xem cậu giở trò gì."
Trong nhận thức của ông ta, trên đời này không có gì có thể làm tổn thương con người ở khoảng cách xa như thế.
Ông ta kết luận rằng Giang Đình đang giở trò.
Sau khi hâu hết mọi người đã rút lui đến một khoảng cách an toàn, Giang Đình đi tới, châm ngòi nổ, sau đó xoay người chạy điên cuông, nhanh chóng thoát khỏi phạm vi nổ.
Lúc đầu, không có động tĩnh gì, ngòi nổ cháy không nhanh.
Mọi người đều hồi hộp chờ đợi, một số thậm chí bắt đầu tự hỏi có phải thuốc nổ đã thất bại rồi không, tại sao nó không động đậy gì hết?
"Giang đại nhân, sao không có tiếng động... Không, a....
Chỉ nghe thấy một tiếng "Đùng' lớn, Giang Đình vội vàng bịt tai lại, bụi cát bay mịt mù, bâu trời lộn xộn, đá vỡ văng khắp nơi, như thể trong phút chốc trời đất đã thay đổi.
Tất cả mọi người chỉ cảm thấy lỗ tai ù ù, bọn họ mở to mắt cúi đầu nhìn chằm chăm phía trước, khuôn mặt đầy sợ hãi, thậm chí còn có một số mảnh đá nhỏ bay trên đầu họ.
Sau khi cơn ù tai qua đi, mọi người vẫn chưa hoàn hồn lại, hai chân yếu ớt lắc lư.
Mặc dù nhiêu người đã ra chiến trường, nhưng từ tận đáy lòng họ vẫn sợ hãi khi đối mặt với một cảnh tượng như vậy. Khi đối mặt với thuốc nổ, sức mạnh của con người quá nhỏ bé.
Giang Đình liếc nhìn xung quanh, sau đó hét lên: "Ôi Hoàng đại nhân! Sao ông ngất rồi! Ông không sao chứ!"
Hoàng đại nhân đương nhiên là bị ngất đi do tác động của vụ nổ.
Ông ta ở gần nơi xảy ra vụ nổ nhất, vẫn chưa ra khỏi phạm vi nổ, ông ta đã sợ đến mất hồn do tiếng nổ và tiếng đá vỡ đột ngột vang lên.
Toàn thân ông ta cứng đờ, không kịp phản ứng, chỉ có thể đứng yên, nhìn chằm chằm vào đống đổ nát và bụi bặm rơi xuống như địa ngục quét qua bầu trời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-481.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Sau đó, ông ta như bị ai đó đ.ấ.m mạnh, sức công phá của vụ nổ đánh bay ông ta, những tảng đá vỡ bay ra rơi xuống đầu ông ta vì không có gì che chắn.
Tiếp theo ông ta cảm thấy tâm mắt mình tối sâm, dứt khoát xỉu ngay tại chỗ.
Sau một lúc lâu, cuối cùng ông ta cũng nghe thấy có người gọi mình, ông ta sững sờ mở mắt ra, nhìn thấy mấy chục khuôn mặt túm tụm lại với nhau đang nhìn chằm chằm vào mình.
Một số người lo lắng, một số người rầu rĩ, còn có một số đang... Mỉm cười?
"Hoàng đại nhân, ngài tỉnh rồi!"
"Đừng nhúc nhích, để đại phu kiểm tra chân trước đi."
Chân của ông ta?
Hoàng đại nhân giật mình, không nhịn được cử động chân, đột nhiên một cơn đau nhói quét qua.
"A....
Ông ta không kìm được ngồi dậy kiểm tra tình hình, nhưng chưa nghĩ được gì thì đã ngã nhếch nhác ngã trở lại, toàn thân đau nhức, đổ mồ hôi đầm đìa.
Ông ta bị làm sao vậy, có phải đã bị ma đánh không?
Đúng lúc này, một giọng trong trẻo truyên đến, đối phương mỉm cười nói:
"Hoàng đại nhân cảm thấy thế nào? Đầu ông còn minh mẫn chứ? Đầu ông bị đập trúng, cũng may là không ảnh hưởng gì lớn."
Cái gì? Không ảnh hưởng gì lớn là thế nào?
Ông ta quay đầu sang một bên, thấy Giang Đình đi tới, mỉm cười nhìn ông ta, sau đó ông ta nhớ ra mình biến thành bộ dạng như bây giờ, tất cả đều là vì tên họ Giang này!
Ông ta tức giận, duỗi ngón tay dính m.á.u ra, chỉ vào Giang Đình: "Cậu, cậu muốn g.i.ế.c bổn quan!"
"Hoàng đại nhân nói thế không được, tôi đã cố hết sức yêu cầu mọi người rút lui, ông không lùi thì làm sao mà lại trách tôi chứ? Những đại nhân khác vẫn ổn mà."
Hừ, ai bảo ông cãi thầy (là tui đó), cho núi (thuốc nổ đất đá) đè ông cho biết mặt!
Lúc này, đại phu đột nhiên véo chân Hoàng đại nhân, ông ta đau đớn hét lên.
Đại phu nói: Hoàng đại nhân, chân ông bị gãy, đừng cử động, chúng tôi sẽ băng bó cho ông.'
Hoàng đại nhân chỉ cảm thấy mắt mình tối đen, đầu óc càng đau hơn, đang yên đang lành vậy mà chân của ông ta lại bị chính người của mình nổ gãy!
Rõ ràng ông ta là một đốc quân, vậy mà bị chính người của mình hại! Khi trở về kinh thành, nhất định sẽ bị người khác cười nhạo.