Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 476
Cập nhật lúc: 2024-11-13 21:12:02
Lượt xem: 9
Điều này có nghĩa là Đại Dĩnh và Bắc Nhung chính thức khai chiến. Từ xưa tới nay, ra trận sẽ có người chết, ngay cả người cha và anh trai mạnh mẽ như y, cũng đêu c.h.ế.t dưới tay người Bắc Nhung.
Trước đây y không sợ chết, nhưng bây giờ y lại sợ mình sẽ không quay về được nữa.
Vẻ mặt Giang Đình cứng đờ, lửa nóng trong cơ thể dần giảm đi, cô nói: "Sao lại là anh?"
Hạ Vân Sâm nói: 'Vì người dẫn binh của Bắc Nhung là vương tử Ba Đồ Lỗ của Bắc Nhung. Anh và hắn ta đã đánh nhau nhiều lần, chỉ có anh là người thích hợp nhất."
Giang Đình gật đầu: "Vậy đêm nay anh trở về là để cáo biệt em sao?"
Hạ Vân Sâm nói: Đúng vậy, anh mong em sẽ ở lại doanh trại, thay anh trông coi hậu phương."
Mục tiêu của Tứ hoàng tử là y, Giang Đình ở cùng với y sẽ rất nguy hiểm. Mà dù cho trong doanh trại không có người thì cũng khó mà đảm bảo là sẽ có tập kích.
Đợi đến khi cuộc chiến gặt hái thắng lợi phải mất ít nhất hai ba tháng. Lần ly biệt này, nhiều thì tháng, ít thì hơn chục ngày, bọn họ mới có thể gặp lại nhau.
Giang Đình biết y đang nghĩ gì, trầm giọng nói: "Được, anh có thể yên tâm giao cho em. Nhưng anh cũng phải hứa với em rằng, nhất định phải bảo trọng, không được gặp nguy hiểm, cho dù anh có muốn g.i.ế.c đám người Bắc Nhung đó thế nào thì trước hết cũng phải tự bảo vệ mình đã, còn sống mà trở về gặp em.”
Lúc nói, giọng của cô có chút run rẩy.
Những lần xuất chinh trước, hoặc là một trận chiến nhỏ, hoặc là cô đi cùng Hạ Vân Sâm. Nhưng lần này bọn họ không chỉ phải đối mặt với người Bắc Nhung, mà còn phải đối mặt với âm mưu của Tứ hoàng tử, có lẽ sẽ phải đối mặt với việc không có lương thực và cũng sẽ không có quân tiếp viện đến hỗ trợ.
Lo lắng đi kèm với điểm yếu, Giang Đình cảm thấy mình không còn nhìn rõ mọi chuyện như trước nữa.
Hạ Vân Sâm cũng rất bất đắc dĩ. Y ôm cô thật chặt, hôn lên môi cô: “Đừng buồn."
Giang Đình cố gác lại cảm xúc ly biệt ra sau đâu, mỉm cười nói: "Vậy thì chúng ta lại càng phải quý trọng đêm nay hơn nữa."
Cô nhúc nhích, tạo ra một làn sóng nước, chủ động túm lấy "nhóc Hạ”, l.i.ế.m liếm môi, nói: "Tiếp tục."
Vân Mộng Hạ Vũ
*xx** Tuyết mùa đông năm nay rơi nhiều hơn những năm trước. Sáng sớm sau đêm tuyết rơi, bên ngoài đã hoàn toàn thay đổi, khắp nơi đều bao phủ bởi một màu trắng xóa.
Các tướng sĩ đấu tranh để đứng dậy bắt đầu công việc của mình. Nhóm lính bếp chặt củi đun nước nóng để nấu bữa sáng, nhóm lính hậu cần bắt đầu cho trâu và ngựa ăn, nhóm lính bình thường bắt đầu luyện tập chống lại gió tuyết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-476.html.]
Những năm trước, khi tuyết bắt đầu rơi, thời gian huấn luyện sẽ giảm đi một nửa, nhưng năm nay tình hình đã khác, không có ai oán thán câu nào, dù sao thì luyện tập nhiều thêm một chút, có lẽ sẽ có ích trên chiến trường.
Hai ngàn ky binh đã sẵn sàng chiến đấu, đang chờ xuất phát. Họ lau lưỡi kiếm, kiểm kê lại lương khô, chuẩn bị sẵn tinh thần một đi không trở vê.
Đầu bếp doanh đã chuẩn bị một bữa sáng thịnh soạn cho họ như một bữa tiệc tiễn biệt, mỗi ky binh có thể ăn một bát mì thịt băm dưa muối, một cái bánh nhân thịt và một bát sữa dê.
Bánh quy nén và thịt khô đã được chuẩn bị đầy đủ, ít nhất có thể đảm bảo rằng họ sẽ không phải chịu đói trong chuyến đi này.
Lúc đang nửa tỉnh nửa mê, Giang Đình nghe thấy người bên cạnh nhẹ nhàng đứng dậy, cô mở mắt ra, thò đầu ra khỏi chăn bông, nhìn thấy Hạ Vân Sâm quay lưng về phía mình, mò mẫm mặc quần áo trong bóng tối.
Mùi hương quen thuộc của đối phương vẫn còn bao phủ trong chăn bông, nhưng cơ thể ấm áp đã rời đi, Giang Đình co chân lại, dụi mắt nói:
"Phải đi rồi sao?"
Hạ Vân Sâm nghe vậy thì quay đầu lại, dịu giọng nói: '"Ừ”"
Ánh sáng ban mai mỏng manh chiếu vào, khiến cho bóng dáng của hai người m.ô.n.g lung chẳng thấy rõ.
Giang Đình duỗi tay ra, Hạ Vân Sâm theo đó mà tiến về phía trước, nghiêng người ôm lấy cô, nhẹ nhàng cọ cọ trán cô, vuốt tóc cô: "Em ngủ thêm một lát đi, bên ngoài trời lạnh, không cần phải dậy tiễn anh."
Binh lính theo y rời đi nào có ai có vợ đến tiễn. Y sợ đến lúc đó sẽ càng khiến họ khó chịu hơn.
Giang Đình đẩy vai anh ra, chống người ngồi dậy: "Ngủ không được, để em chỉnh trang lại cho anh.”
Hạ Vân Sâm thấy cô khăng khăng nên chỉ có thể đáp ứng.
Giang Đình chỉnh lại đai lưng cho y, buộc tóc lên, mặc áo giáp, rôi bảo binh lính thân cận mang nước ấm tới cho y tắm rửa.
Sau khi Hạ Vân Sâm dọn dẹp xong đã thấy bữa sáng bốc khói nghi ngút để sẵn trên bàn.
Giang Đình cười nói: "Đến ăn cơm đi, đây là heo bị g.i.ế.c hôm qua, thịt vẫn còn tươi, hôm qua anh về không kịp bữa cơm g.i.ế.c heo."
Hạ Vân Sâm không nói lời nào ngồi xuống, cầm đũa lên bắt đầu ăn, Giang Đình cũng ừng ực uống sữa dê nóng hổi.