Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 472
Cập nhật lúc: 2024-11-13 21:11:55
Lượt xem: 8
Giang Đình cưỡi ngựa, cô chỉ về một vị trí ở phía xa và nói: "Anh nhìn kìa, đó là nhóm người Tiểu Thất đang chăn dê, chúng ta sắp đến quân doanh rồi."
Số cỏ cuối cùng trên thảo nguyên còn lại rất ít, cho đến khi khí trời thực sự lạnh xuống thì bây dê chỉ có thể ăn cỏ khô.
Năm nay, bọn họ nuôi hơn hai trăm con dê, dư dả cho các tướng sĩ ăn thêm vài món.
Giang Đình nhìn những con dê kia, sau khi nhìn một hồi thì cô đột nhiên nhớ tới một chuyện.
"Lương thảo sẽ được đưa đến vào tháng mấy vậy?"
"Bình thường là vào khoảng tháng Mười." Giang Đình cân nhắc nói: "Anh nói xem, có thể nào ... Năm nay không còn lương thảo nữa."
Hai người bọn họ nhìn nhau, đều cảm thấy có chuyện không ổn.
Nhị hoàng tử tạo phản, vì thế bách tính ở Trung Nguyên chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng. Quân đội của triều đình tất nhiên sẽ ưu tiên bảo vệ kinh thành. Quan lương thảo ở bên kia tất nhiên sẽ không đưa đến đúng thời hạn, thậm chí là không đưa cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.
Mà Bắc Nhung lại xâm lược vào lúc này...
"Chẳng trách lúc trước khi anh ta cấu kết với người Bắc Nhung lại muốn đốt lương thảo của chúng ta! Nếu không phải có Tần Quyết thì anh ta đã thành công rồi!"
Giang Đình nghiến răng nghiến lợi nói: "Em biết rồi! Cuối cùng em cũng đã hiểu được rồi!"
Xem như cô đã biết được Tứ hoàng tử muốn làm gì rồi.
Cái bẫy ban đầu của anh ta không g.i.ế.c được cô, lương thảo cũng không bị thiêu hủy. Vì vậy anh ta bắt đầu bức ép Nhị hoàng tử tạo phản, như vậy thì lương thảo và quân đội của Trung Nguyên sẽ bị mắc kẹt ở kinh thành, và không có thời gian để bận tâm đến biên quan.
Vân Mộng Hạ Vũ
Sau đó, anh ta lại câu kết với người Bắc Nhung để tấn công biên quan. Sau một loạt hành động như vậy thì kết quả cuối cùng là...
Khôi phục tác phẩm gốc!
Trong tác phẩm gốc, bởi vì Hạ Vân Sâm không đứng vê phe nào trong cuộc đấu tranh đoạt vị nên bị người ta ghi hận. Vào thời điểm Bác Nhung xâm lược, bởi vì không có quân tiếp viện và không có lương thảo nên quân của Hạ gia đã bị bao vây và ép c.h.ế.t ở biên thành.
Hiện tại, Tứ hoàng tử đang thúc đẩy để sự kiện này xảy ra sớm hơn.
Giang Đình nói toàn bộ kế hoạch của Tứ hoàng tử với Hạ Vân Sâm, Hạ Vân Sâm ngay lập tức đã hiểu rõ.
Nhưng so với sự tức giận của Giang Đình thì Hạ Vân Sâm lại bình tính hơn rất nhiều, thậm chí y còn an ủi cô và nói: "Em đừng nóng nảy, lương thực trong quân doanh của chúng ta đủ để ăn đến mùa hè năm sau. Hằng năm chúng ta đều tự mình nuôi trồng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-472.html.]
Giang Đình nói: "Mặc dù là nói như vậy, nhưng em vẫn cảm thấy rất tức giận. Những người này vì quyên thế của bản thân mà không quan tâm đến sự sống c.h.ế.t của bách tính."
Hạ Vân Sâm lạnh nhạt nói: Những năm này anh đã sớm nhìn thấy rõ rồi."
Giang Đình siết chặt dây cương và thúc vào bụng ngựa: "Được rồi, chúng ta phải nhanh chóng bắt đầu chuẩn bị thật nhiều lương thực và vũ khí. Chúng ta không thể tụt lại phía sau anh ta được."
Cô quay đầu lại nói với Hạ Vân Sâm: "Đi thôi! Em và anh đi cùng nhau, không có trở ngại nào mà chúng ta không thể vượt qua được.'
Hạ Vân Sâm nghe thấy vậy thì bật cười, cưỡi ngựa đi theo cô.
Tất cả sinh hoạt trong quân doanh đều như bình thường, cũng không có ai biết được chuyện sắp xảy ra, các tướng sĩ sau khi trở về từ kỳ nghỉ Tết Trung thu thì đêu bắt đầu luyện tập như thường lệ.
Các tân binh cũng được phân phối đến từng đại doanh.
Sau khi Giang Đình và Hạ Vân Sâm trở vê võ tướng doanh thì lúc này hai người bọn họ mới phát hiện ra rằng bọn họ đang phải đối mặt với một vấn đề quan trọng.
Hiện tại bọn họ nên sống chung trong một chiếc lêu hay là nên tách ra đây?
Giang Đình hỏi: "Anh muốn ngủ như thế nào?
Sống chung trong một chiếc lều thì tất nhiên sẽ thuận tiện hơn một chút, nhưng trong quân doanh nhiều người miệng tạp, rất dễ bị người khác phát hiện.
Hạ Vân Sâm nói: "Chúng ta ngủ riêng đi.
Nếu như ngủ chung, cả hai đều đang ở thời kỳ sung sức nhất trong cuộc đời, hở một chút là "lăn lộn" với nhau, y không thể kiểm soát được.
Nhưng nếu không ngủ chung thì trong lòng lại cảm thấy không cam lòng, hai người bọn họ vừa mới chính thức ở bên nhau đã phải ở một mình trong căn phòng trống.
Y chỉ có thể tàn nhẫn hạ quyết tâm thôi.
Giang Đình khịt mũi nói: "Thật vậy sao? Anh có thật sự muốn như vậy không?”
Hạ Vân Sâm: ....'
Y đặt bọc hành lý lên bàn rồi mở ra, sau đó lấy những thứ ở bên trong ra rồi đặt vào tủ cho cô.
Sau khi ở bên Hạ Văn Sâm, Giang Đình cảm thấy bản thân thật sự biến thành một người không cần phải nhấc tay hay gánh vác nữa.
Cô ngồi trên ghế và dùng ánh mắt thiết tha mong chờ để nhìn y: "Nhưng mà em không muốn mỗi ngày phải tự mặc loại quần áo phiên phức này, không muốn tự mình múc nước rửa mặt, không muốn tự mình đắp chăn, không muốn tự mình giặt quần áo..."