Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 470
Cập nhật lúc: 2024-11-13 21:11:51
Lượt xem: 10
Cô sẽ không bỏ qua cơ hội trêu ghẹo Hạ Vân Sâm, thậm chí còn cố tình giũ quân áo của mình thật lớn.
Hạ Vân Sâm vốn coi như bình tĩnh, bị cô hỏi lại không biết trả lời thế nào:"Anh trông bên ngoài giúp em."
Giang Đình hừ nhẹ một tiếng: "Sợ cái gì, nếu bị người khác phát hiện thì nói em là em gái sinh đôi của Giang đại nhân thôi. Anh cưới em gái của thuộc hạ, thân càng thêm thân, chẳng qua là người khác có khả năng sẽ cảm thấy anh xây nhà giấu người đẹp hơn...
Tới đây cô cười nói: Đột nhiên em cảm thấy lý do em gái sinh đôi này rất tốt, hay là sau này em sẽ dùng hai thân phận này để xuất hiện, người khác cũng sẽ không phát hiện cái gì.
Cô cảm thấy mình đã nghĩ ra một ý kiến hay, nhưng Hạ Vân Sâm lại không đồng ý.
"Anh sẽ không để em chịu ấm ức này."
Giang Đình nghe vậy vò đầu: "Hả, ấm ức sao? Em cảm thấy kích thích lắm..."
Hạ Vân Sâm nghiêm mặt nói: "Muốn gả cho anh, đương nhiên phải dùng thân phận của em, không cần giả bộ."
Giang Đình bị vẻ mặt của y khiến cô chỉ có thể gật đầu: "Vâng vâng vâng."
Hạ Vân Sâm vừa nhìn ánh mắt kia đã biết cô không để ý, chỉ có thể hơi buồn bực quay đầu đi chỗ khác.
Giang Đình nghịch kim quan trên tóc của mình, cô nhanh chóng biến thành thiếu niên tuấn tú.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô liếc Hạ Vân Sâm một cái: "Tiểu Hạ Tử, anh làm gì vậy, ai lại chọc giận anh à.
"Em.
Vẻ mặt Giang Đình không hiểu: "Em nào dám!"
"Mỗi lần nói chuyện thành thân với em, em đều không để tâm."
Giang Đình bị nghẹn: “Chúng ta đã đính hôn, còn lên giường, em không cưới anh thì cưới ai? Nhưng em cũng không thể dùng thân phận đàn ông thành thân được, nếu là thân phận con gái của em bị bại lộ thì đó chẳng phải là tội khi quân sao? Mà anh lại không muốn làm Hoàng đế, vậy anh nói làm sao bây giờ? Hoàng đế muốn c.h.é.m đầu em, em làm sao bây giờ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-470.html.]
Hạ Vân Sâm bị cô nói đến mức đành im lặng, qua hồi lâu mới có hơi tuổi thân nói: “Anh thuận miệng nói thôi.'
Y đi tới nhẹ nhàng kéo tay áo cô.
Giang Đình không nhịn được mà cười nói: "Sao anh lại giống như một đứa trẻ vậy?"
Cô ôm cổ y hôn một cái: "Mau đi ăn cơm thôi.' Lúc này Hạ Vân Sâm mới thở phào nhẹ nhõm, ngoài mặt xem như đã cho chuyện này qua, nhưng trong bóng tối y thật sự bắt đầu suy tư.
Làm thế nào mới có thể làm cho Giang Đình quang minh chính đại khôi phục thân con gái mà không cần chịu tội, còn có thể thành thân với y đây.
Bọn họ đơn giản ăn chút cơm, Hạ Vân Sâm lập tức đi suốt đêm tìm Thần Uy đại tướng quân thương nghị chuyện quan trọng, Giang Đình thì ở trong biệt viện chờ y trở vê.
Cô cũng không có việc gì làm, ngồi ngẩn người, nhìn ánh trăng vừa qua tết Trung thu vẫn còn tròn trên bầu trời.
Cho dù cuối cùng Tứ hoàng tử làm gì với Hạ Vân Sâm đi nữa, đều chắc chắn không phải là chuyện tốt.
Mấy tháng nay anh ta không ra ngoài chạy nhảy, Giang Đình luôn có cảm giác anh ta đang có âm mưu to lớn gì đó. Chẳng lẽ thật sự giống như cô và Hạ Vân Sâm nghi ngờ, bảo Hạ Vân Sâm quay lại dẹp loạn và chiến đấu với Nhị hoàng tử cho đến khi cả hai bên đều tổn thất?
Lúc này ngoài sân có động tĩnh, Giang Đình nhìn kỹ thì thấy một mũi tên dài b.ắ.n vào, cắm vào ngọn cây trong sân.
Trong nháy mắt, cô bay ra ngoài, nhảy lên tường, chỉ nhìn thấy một bóng người hoảng sợ bỏ chạy, cô do dự một chút nhưng không đuổi theo mà quay trở lại rút mũi tên ra, đọc lá thư được ghim trên đó.
Trong lòng Giang Đình run rấẩy khi nhìn thấy nét chữ quen thuộc, đó là nét chữ của Tần Quyết, người đã rời khỏi tròn ba tháng cũng không có tin tức gì!
Từ khi Tân Quyết đến vương thất Bắc Nhung đến giờ chưa từng xuất hiện qua lân nào, các trinh sát mà Hạ Vân Sân phái đến vương thất cũng không phát hiện được tung tích của Tần Quyết, có người còn suy đoán, có lẽ anh ta đã không còn trên đời này nữa.
Nhưng Giang Đình cảm thấy anh ta sẽ không có chuyện gì, bởi vì Tân Quyết đã được huấn luyện ở Hồi Hộc hơn mười năm rồi mới được đưa đến Hạ gia quân, chỉ cần anh ta muốn, anh ta nhất định sẽ không hề thua kém một trinh sát bình thường chút nào.
Giờ đây lá thư này đã chứng minh điều đó.
Cô cảm thấy có chút phấn khích, lập tức bước vào phòng, mở lá thư ra và đọc dưới ánh đèn.