Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 462
Cập nhật lúc: 2024-11-13 21:11:37
Lượt xem: 9
Hạ nhân trong biệt viện rất nhiều, đều là đời sau của thuộc hạ Hạ lão tướng quân ở lại Biên thành khi ông ấy nhậm chức Thần Uy đại tướng quân, bọn họ thấy Hạ Vân Sâm thì đêu dừng công việc trong tay lại hành lễ nói:
"Tam thiếu gia."
Trong lòng Hạ Vân Sâm có cảm giác không ổn: "Giang đại nhân đâu?"
"Giang đại nhân đã đi từ sáng sớm rôi ạ, còn đem theo bao phục, người còn dặn dò chúng tôi không nên quấy rây ngài luyện kiếm."
Hạ Vân Sâm dừng lại: "Cô ấy có từng nói muốn đi đâu không?"
Hạ nhân nhao nhao lắc đầu.
Hạ Vân Sâm bước vào trong phòng nhìn một vòng, thấy trong phòng đã khôi phục bộ dáng ngày hôm qua, thật giống như Giang Đình vốn dĩ chưa từng ngủ lại ở chỗ này.
Chẳng lẽ tất cả chuyện ngày hôm qua thật sự là y đang nằm mơ sao?
Hình như y đã thật sự chọc Giang Đình tức giận, là do mấy tháng nay cô đối với y quá tốt khiến cho y quên hết tất cả rồi ư?
Trong lòng Hạ Vân Sâm như có con sâu nhỏ đang gặm nhấm, nổi lên từng cơn đau rất nhỏ.
Y đang suy nghĩ Giang Đình đã đi đâu, một lát sau một con ngựa màu đỏ thẫm từ biệt viện Hạ gia bước ra, chạy thẳng đến phủ đại tướng quân.
Lại nói, lúc này Giang Đình đang ngồi ở quán nhỏ cách biệt viện không xa ăn mì, trong tay cô cầm một cây quạt che mặt, nghe thấy tiếng vó ngựa thì lặng lẽ lộ ra nửa khuôn mặt, quả nhiên thấy bóng dáng Hạ Vân Sâm ởi qua trước mắt.
Có phải y cho rằng hôm nay cô không thể không đi đến phủ đại tướng quân chào hỏi cho nên có thể tìm được cô ở nơi đó hay không?
Đáng tiếc là từ sáng sớm cô đã đưa hạ lễ tới phủ tướng quân rồi, người gác cổng nói hôm nay thân thể đại tướng quân không khỏe, không tiện tiếp khách, tất nhiên là cô dẹp đường hồi phủ rồi.
Sau khi cô chậm rãi ăn hết một bát mì, lại đi chợ bắt đầu mua đồ.
Hôm nay là tết Trung thu, trên đường vô cùng ầm T, bán đồ ăn vặt, bán bánh Trung thu, bán bánh dày, tiếng la hét liên tục vang lên.
Người ở chợ cũng cực kỳ nhiều, hôm nay là ngày cả nhà sum họp, tất nhiên là có không ít nơi bán cơm đoàn viên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-462.html.]
Nhờ vào dáng người linh hoạt của mình, Giang Đình đi lại ở trong đám người như cá gặp nước, cô xách đồ ra cột ở trên lưng ngựa, nhìn thấy đã đến buổi chiều, lúc này mới không chút hoang mang đi ra ngoài thành.
Mùa thu ở biên thành tới sớm, nhưng thu hoạch lại muộn hơn phía Nam, hiện giờ chính là mùa thu hoạch, ruộng đất hai bên đường, khắp nơi đều là hình ảnh dân chúng lao động.
Vân Mộng Hạ Vũ
Bông lúa vàng óng ánh ép mình khom lưng được nông dân dùng liêm cắt đứt gốc, khiến cho châu chấu trên lá lúa rốt cuộc không ngụy trang nổi nữa, hoảng sợ bay xa vèo vèo.
Từng bó từng bó lúa được cột vào rồi bị quăng lên tạo thành một đường cong tuyệt đẹp rồi đập xuống, đụng vào bên trên thùng tách lúa, hạt lúc rơi xuống từ phía trên, rất nhanh đã chất thành núi nhỏ ở trong thùng lớn.
Có hạt lúa bị b.ắ.n tung tóe ra, mưu toan chạy trốn lại bị chiếu trúc vây quanh bốn phía thùng ngăn trở, chỉ có thể ngoan ngoãn trở lại trong thùng. Dân chúng đều đổ mồ hôi như mưa nhưng trên mặt lại mang nụ cười, lương thực được mùa, điều này có nghĩa là trong một năm tới không cần phải chịu đói bụng nữa.
Giang Đình nhanh chóng cưỡi ngựa đi, mất hai canh giờ mới đến khu gia quyến.
Thời gian đã là chạng vạng tối, hơi nóng dần dần tan đi, hoàng hôn đỏ như m.á.u treo ở chân trời nhuộm vàng cả mái tóc con người, thôn trấn yên tĩnh tọa lạc ở bên dưới dãy núi Mạc Kim, lúc này đã có khói bếp lác đác, một ngày tốt đẹp lại sắp kết thúc.
Bọn trẻ ở khu gia quyến chủ yếu đều là con cháu của Hạ gia quân, không hề thấy lạ khi nhìn thấy những người cưỡi ngựa cao to, nhưng vẫn không khỏi kêu lên: "Anh ơi anh ơi, ngựa của anh đẹp quá"
Anh ơi trông anh cũng đẹp trai quát” Giang Đình cười híp mắt, cúi người vươn tay gõ trán bọn chúng: "Mấy thằng nhóc này, có phải là nhìn trúng mấy gói đồ ăn của anh đúng không?”
Cô mở một bọc giấy, lấy ra một ít đồ ăn vặt chia cho bọn trẻ.
"Lúc nấy các em có nhìn thấy người khác cưỡi ngựa đi vào không?”
"Lúc nãy... Không có.' Mấy đứa trẻ lắc đầu: "Nhưng giữa trưa có một người cao to đi vào, trông anh ta đáng sợ lắm, ngựa cũng chạy rất nhanh."
"Nhưng người cao to kia cũng rất tuấn tú, chỉ là không dịu dàng như anh”"
Giang Đình phì cười, chỉ vào rừng cây nhỏ: “Anh ấy đi về phía đó hả?”
"Đúng đúng đúng, không có ai sống ở bên đó cả."
Giang Đình gật đầu, sau khi cảm ơn bọn trẻ thì tiếp tục đi vê phía trước.
Khi cô đến bên ngoài ngôi nhà nhỏ quen thuộc kia, quả nhiên thấy cổng nhà đã mở ra, một con ngựa đỏ thâm được buộc ở bờ sông uống nước, còn có một người đang ngôi ở trên bậc thêm dưới mái hiên.
Đó chính là Hạ Vân Sâm đã đợi ở đây cả một buổi chiều.