Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 460
Cập nhật lúc: 2024-11-13 21:11:33
Lượt xem: 27
Ánh mắt y đảo qua, đưa tay tóm lấy đầu sỏ gây chuyện mà Giang Đình đang giấu sau m.ô.n.g ra.
“Đây là thứ gì?
Giang Đình cười khanh khách nói: "Anh tự mở ra xem đi."
Hạ Vân Sâm mở quyển sách không viết gì trên bìa ra, vốn tưởng là quyển sách gì đó, đợi nhìn kỹ hình minh họa bên trong.
Bình thuốc trong tay y suýt chút nữa rơi xuống đất, may mà tay y nhanh chóng chụp lại được.
Y gấp sách lại, nuốt nước miếng, giả vờ bình tĩnh nói: "Ở đâu ra vậy, bớt xem mấy thứ này đi, bôi thuốc trước đã." Giang Đình nhìn y đây chế nhạo, cô ngang ngược nhấc chân, đặt đôi chân mảnh khảnh trắng nõn lên đùi y: "Anh bôi cho em đi, giờ em là kẻ tàn tật rồi, không muốn nhúc nhích."
Hạ Vân Sâm cười khẽ một tiếng: "Nhất em rồi."
Y kéo ống quần của cô lên, dùng ngón tay lấy ra chút thuốc mỡ bôi lên bắp chân chỗ bị côn trùng cắn của cô.
Y thề là mình đã thật sự "rất nghiêm túc" bôi thuốc cho Giang Đình, nhưng hai chân của Giang Đình đặt trên đùi y lại không chịu ngoan ngoãn mà đang nhẹ nhàng nhúc nhích.
Y nắm lấy mắt cá chân cô, khẽ trách: 'Đừng nhúc nhích nữa.'
Giang Đình hừ hừ nói: Anh chạm vào em ngứa quá.'
"Cố nhịn một chút."
Hạ Vân Sâm tiếp tục bôi thuốc vào một nơi khác đang bị nổi mẩn đỏ, ngón tay y hơi lạnh, vết sẹo trên ngón tay sờ soạng trên chân làm cho Giang Đình muốn cười, quả thực giống như đang chịu phạt.
Đợi Hạ Vân Sâm bôi thuốc xong, Giang Đình xấu hổ nói: "Chờ một chút."
Hạ Vân Sâm đậy nắp lại, nói: "Sao vậy?"
"Hôm nay anh cũng mệt rồi, để em xoa bóp cho anh đi."
Chân cô duỗi về phía trước, mũi chân như có như không cọ vào một chỗ nào đó không thể nói của Hạ Vân Sâm.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cả người Hạ Vân Sâm giống như bị điện giật, eo và bụng giật mạnh về phía sau, gân xanh trên cổ nổi lên, sợ tới mức mồ hôi lạnh túa ra.
Giang Đình híp mắt cười: "Xin lỗi nha, trượt chân."
Biết Giang Đình lại trêu chọc mình, Hạ Vân Sâm cắn răng, đột nhiên giơ tay võ nhẹ vào bắp chân trần của cô. Một tiếng "bộp" giòn tan vang lên.
Giang Đình cảm giác hai chân ngứa ngáy, cảm giác tê dại chui vào trong lòng kích thích hai chân cô co rụt lại, cô ngồi thẳng dậy: "Anh đánh em sao."
Hạ Vân Sâm nói: "Ngoan ngoãn một chút, hôm nay mệt thì nghỉ ngơi đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-460.html.]
Giang Đình cười lạnh một tiếng, đột nhiên nhào tới đè y ngã xuống giường, nhấc chân lên đè ở trên bụng y, đưa tay vỗ vỗ vào khuôn mặt của y.
"Yêu tinh, quyến rũ em xong thì muốn chạy à, không có cửa đâu."
Ánh mắt Hạ Vân Sâm bắt đầu tối sâm lại: "Anh quyến rũ em chỗ nào?"
"Hơn nửa đêm anh đến phòng em, không phải quyến rũ em thì là gì?"
"Còn tóc tai tán loạn, quân áo không chỉnh tê, hừ, ban ngày còn nói phải thành thân thì mới có thể ăn anh, anh nói xem, có phải mặt ngoài là muốn thành thân với em nhưng thực ra là muốn lên giường với em đúng hay không?”
Cái gì vậy chứt Hoàn toàn ngược lại đó có được không hả?!
Y đúng là muốn thành thân với Giang Đình nên mới đồng ý lên giường.
Không phải, là thành thân mới có thể lên giường.
Không phải, y đồng ý lên giường từ lúc nào thế?
Không phải, rõ ràng là sống chung, tại sao y lại bị Giang Đình nói là lên giường luôn rồi!
Hạ Vân Sâm phát hiện cái miệng của mình quá ngu, vào thời điểm mấu chốt y luôn bị Giang Đình chặn đến á khẩu không trả lời được.
Giang Đình cúi đầu, cọ vào khuôn mặt bóng loáng của y, thoải mái híp mắt: "Còn cạo râu sạch sẽ luôn rồi hả? Sửa sang rất hoàn hảo, em muốn kiểm tra một chút, những chỗ khác được lau chùi thế nào rồi."
Hạ Vân Sâm nắm lấy tay cô đang định chui vào n.g.ự.c y: 'Hôm nay không cần nữa đâu."
Mấy tháng trước ở quân doanh, có đôi khi vào buổi tối bọn họ sẽ ngủ cùng một chỗ, Giang Đình luôn thích sờ y, sờ n.g.ự.c của y, sờ thắt lưng của y, sờ mặt của y, sờ y... Khụ khụ, sờ "cái gì đó" hãnh diện của y.
Lúc "nó" được thả ra từ trong tay cô, trong bóng tối y xấu hổ đến mức đỏ bừng mặt, tay chân cũng không biết nên để ở đâu.
Cô luôn cọ cọ trên người y, sau đó uất ức nói rằng y chỉ biết lo cho bản thân y thoải mái mà thôi.
Trong lòng y xấu hổ song lại không từ chối được sự sung sướng này.
Tuy nói đã có kinh nghiệm vài lần, nhưng hôm nay thì khác, hôm nay, hôm nay...
Hôm nay, mối quan hệ của bọn họ thay đổi, y sợ y sẽ nhịn không được.
Mãnh hổ trong lòng một khi đã được mở lồng ra thì sẽ không dễ bị khống chế được nữa.
Giang Đình lại cười xấu xa, gập đầu gối chạm thẳng vào, sau đó chà mạnh vài cái, làm cho Hạ Vân Sâm phải dùng hai chân kẹp lấy bàn chân đang gây rối của cô, khiến cho cô không nhúc nhích được.
"Anh phải về rồi, em nghỉ ngơi cho tốt đi.
Hạ Vân Sâm ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng sống c.h.ế.t vẫn không đứng dậy được, Giang Đình đè y lại, hôn lên cổ y, đưa tay sờ soạng lồng n.g.ự.c y khiến cho y m.á.u nóng sôi trào.