Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 456
Cập nhật lúc: 2024-11-13 21:11:26
Lượt xem: 7
Trong nồi lớn được nấu canh nóng, ăn sủi cảo lại ăn mì thịt dê thập cẩm, kết hợp với dưa chuột trộn để giải ngấy, cà tím trộn, đậu đũa trộn, chỉ dùng một từ thoải mái làm sao có thể diễn tả hết được.
Buổi trưa ăn mì và sủi cảo, buổi tối ăn bánh nhân thịt, ăn bánh bao, mười con heo ba mươi con dê đã được giải quyết xong trong vòng một ngày.
Vân Mộng Hạ Vũ
Sau khi toàn bộ quân doanh ăn uống vui vẻ một ngày, ngày hôm sau lại bắt đầu cho kỳ nghỉ để thăm người thân, các tướng sĩ đủ điều kiện để nghỉ đều có thể về nhà đón Trung thu.
Giang Đình và Hạ Vân Sâm cũng không ngoại lệ, lân này bọn họ quyết định không mang theo ai, lén lút trốn đi, làm người yêu bình thường vài ngày. Tạ Ninh và Lý Trạch rốt cục có thể về nhà thăm người thân, trước khi đi Giang Đình còn mua quà để cho bọn họ mang vê.
Mà Khổng Tiêu đương nhiên cũng muốn đi ra ngoài hẹn hò cùng với Triệu Khinh Hồng, Giang Đình cũng thoải mái cho nàng hai mươi lượng bạc, dặn dò:
"Muốn mua cái gì thì mua, không cần tiết kiệm tiên cho tôi, chúng ta không tiêu tiền của đàn ông, muốn xài tiên thì tự mình kiếm."
Khổng Tiêu cười nói: "Sao tôi có thể nhận cái này được, tôi có quân lương, một tháng ba lượng, tiêu cũng không hết."
"Cô cứ coi như là lì xì Trung thu cho cô, cứ nhận lấy đi."
Khổng Tiêu không từ chối được, bất đắc dĩ đành phải nhận.
Xế chiều ngày hôm sau, trước tết Trung thu một ngày, Giang Đình và Hạ Vân Sâm chạy ra khỏi quân doanh một mình đi về phía biên thành.
Họ sẽ trở vê nhà của họ, ngôi nhà nhỏ mà họ cùng sở hữu.
Dọc theo đường đi Giang Đình đều mỉm cười, cười đến mức mây trên trời cũng trở nên run rẩy.
Hạ Vân Sâm bị nụ cười của cô lây cho, cũng khẽ mỉm cười: "Thật sự vui đến như vậy sao?"
Giang Đình kéo dây cương, từng sợi tóc đón gió đang bay múa, ánh mắt lấp lánh nhìn y: "Đúng vậy, rất vui, có loại cảm giác mang con rể vê nhà mẹ đẻ vậy đó.'
Hạ Vân Sâm: ....'
Đó vốn là nhà của y kia mài
Giang Đình chớp mắt, cười hi hi: "Anh muốn ở trong căn nhỏ của em hay là ở biệt viện của Hạ gia?"
Hạ Vân Sâm nghe cô nói như vậy thì biết ngay cô nhất định đang có suy nghĩ quái quỷ gì đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-456.html.]
Y rất có "kinh nghiệm" nói: "Em hy vọng là anh sẽ ở đâu?”
"Vậy thì chắc chắn là phải ở cùng với em rồi, em muốn ôm anh ngủ, gối lên n.g.ự.c của anh rất thoải mái, ôm eo cũng rất thoải mái, cọ vào cổ cũng thoải mái...
Cô càng nói Hạ Vân Sâm càng xấu hổ, suýt chút nữa đã nắm không nổi dây cương: Đừng, đừng nói nữa...
Giang Đình nhướng mày: “Có gì mà xấu hổ chứ, vợ chồng già với nhau rồi mà."
Cô và Hạ Vân Sâm ở bên nhau mấy tháng, dưới sự uy h.i.ế.p dụ dỗ của cô, phòng tuyến của Hạ Vân Sâm dần dần sụp đổ, hiện giờ có thể nói hai người ngoại trừ đao thật s.ú.n.g thật thì những thứ khác đều đã trải nghiệm hết rồi.
Tuy rằng cuộc sống không biết xấu hổ này cũng rất vui vẻ, nhưng Giang Đình rất thèm ăn, cảm giác thịt ở bên miệng mà không ăn được khiến cô thèm đến mức gãi tim gãi phổi.
Hạ Vân Sâm trừng mắt nhìn cô: “Ai vợ chồng già với em hả..."
Giang Đình bắt đầu giở trò xấu xa: "Em mặc kệ đấy, anh mà không ngủ với em, em sẽ không đón Trung thu với anhU”
Hạ Vân Sâm đã có đôi chút kinh nghiệm để đối phó, đôi mắt y buông xuống, nhỏ giọng nói: "Em chê anh đúng không, em chê anh không thú vị...
Giang Đình xoa da gà trên cánh tay: "Em chê anh không thú vị lúc nào?”
Hạ Vân Sâm tiếp tục tỏ vẻ đáng thương: "Mới vừa rồi, hôm qua, hôm trước...
Giang Đình nói: "Còn không phải là tại anh sao, không biết giữ thân như ngọc cho ai nữa, anh không cho em ăn, em sẽ không vui.'
Hạ Vân Sâm ngước mắt lên, đôi mắt đẹp nhìn cô, hơi chân chừ nói: "Em thật sự nghĩ như vậy sao... ?'
Tuy rằng y cũng rất muốn, có người đàn ông bình thường nào mà không muốn tiếp xúc thân mật với người yêu của mình chứ, nhưng y vẫn luôn băn khoăn.
Một mặt là từ nhỏ giáo dục của gia đình đã nói cho y biết, y phải tôn trọng phụ nữ, không thể ngấp nghé vợ của người khác, không thể nạp thiếp, không thể không cần mai mối mà đã đến với nhau, lén lút qua lại, không cho ai biết...
Mặt khác, y lại luôn có chút sợ hãi và lo lắng, Giang Đình luôn trốn tránh không đưa ra lời hứa hẹn mãi mãi với y, y sợ có một ngày cô sẽ vứt bỏ y để chạy đi yêu người đàn ông khác.
Giang Đình ngẩng đầu nhìn trời: "Anh nói xem?” Hạ Vân Sâm mím môi nắm chặt dây cương, cuối cùng cũng nói ra những lời quanh quẩn trong lòng y.
"Không được đâu, phải thành thân với anh thì mới có thể ăn."
Giang Đình không nói một lời, sắc mặt Hạ Vân Sâm trở nên cứng ngắc.