Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 431
Cập nhật lúc: 2024-11-13 21:05:03
Lượt xem: 10
Lúc này Giang Đình mới nói: Được chứ được chứ."
Tạ Ninh rửa mặt một cái, chuẩn bị lên giường đi ngủ, thuận miệng hỏi: "Này, hôm qua anh và Chỉ huy sứ làm sao thế?"
Giang Đình không đổi sắc mặt: "Ngài ấy làm sao?"
"Tối hôm qua gặp ngài ấy trên đường trở về từ thương binh doanh, trông suy sụp lắm, như bị người ta bội tình bạc nghĩa vậy." Tạ Ninh cố ý nói.
Giang Đình co người lại, dùng chăn che kín mình: "Tôi không biết, chắc là ngài ấy nhớ nhà nhớ mẹ thôi."
Vân Mộng Hạ Vũ
Tạ Ninh: ”...'
"Nhưng ngài ấy có hỏi về anh đó, còn hỏi tôi có phải là anh đối xử tốt với ngài ấy hơn chúng tôi hay không."
Nghe vậy, Giang Đình hơi sửng sốt, nhưng vẫn thản nhiên nói: "Chúng tôi không có gì, anh đừng đoán bừa nữa.
""
Tạ Ninh ngủ một giấc đến trưa, bò dậy sờ trán của Giang Đình, phát hiện cô vẫn chưa hạ sốt, đang ngủ mê man.
Anh ta chưa kịp ăn cơm đã nhanh chóng chạy ởđi tìm quân y.
Hà Kính đang bận kiểm kê lương thảo mới đến, ngay cả lúc ăn cũng ở trong kho lúa, cũng không biết Tần Quyết đã chạy đi đâu.
Tạ Ninh vừa đi về phía thương binh doanh vừa không nhịn được mà nghĩ Giang Đình đang bướng bỉnh gì chứ, tại sao lại không chịu để quân y khám cho.
Hiện giờ các quân y đều đang tập trung ở trong thương binh doanh để chữa trị cho các tướng sĩ hôm qua bị thương, Tạ Ninh đành phải đứng ở bên ngoài chờ bọn họ rảnh rỗi.
Lúc này Hạ Vân Sâm đang cùng mấy võ tướng đi tới thăm hỏi những người bị thương, vừa đi vào đã phát hiện Tạ Ninh đứng xoay vòng ở trong góc.
Tiêu Thừa đi qua vỗ cho anh ta dừng lại: "Thằng nhóc cậu ở đây làm gì thế?”
Tạ Ninh quay đầu lại, thấy bọn họ thì cả kinh, vội vàng nói: "Tiểu nhân bái kiến các vị đại nhân, tôi đang chờ quân y xong việc.
"Sao thế, cậu bị bệnh à?”"
"Không phải tôi, là Giang Đình, cậu ấy bị sốt, sốt từ sáng đến giờ rồi."
Tiêu Thừa nghe vậy thì quay đầu nhìn vê phía Hạ Vân Sâm, lại phát hiện Hạ Vân Sâm đang đứng ở sau lưng bọn họ, sắc mặt u ám.
Đêm qua, Hạ Vân Sâm gần như mất ngủ cả đêm, sắc mặt kém vô cùng, đám người Tiêu Thừa thấy mà sợ run người. "Đại, đại nhân, Giang đại nhân bị bệnh rồi, có cần tìm quân y..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-431.html.]
Tiêu Thừa còn chưa nói xong, Hạ Vân Sâm đã dứt khoát cắt ngang: "Không cần."
"Vậy...
Hạ Vân Sâm dặn dò Tạ Ninh: "Bảo quân y bốc chút thuốc, cậu mau trở về đầu bếp doanh nấu thuốc, ta đích thân đến thăm Giang Đình."
Một chỉ huy thiêm sự vội nói: "Đại nhân, chẳng phải ngài đến để thăm hỏi thương binh ư? Ài, đại nhân, đại nhân!"
Nhưng nơi đấy đã chẳng còn bóng dáng của Hạ Vân Sâm nữa, chỉ trong chớp mắt mà đại nhân đã biến mất khỏi cổng lớn rồi.
Mấy võ tướng quay đầu nhìn nhau, gật đầu: "Quả nhiên, địa vị của Giang đại nhân ở trong lòng Chỉ huy sứ đại nhân rất cao."
"Đương nhiên rồi, dù sao Giang đại nhân cũng đã hy sinh quá nhiều cho Hạ quân gia chúng ta mà."
"Nhưng tôi cứ cảm thấy dáng vẻ khi nấy của chỉ huy sứ đại nhân sao lại giống như đang vội muốn gặp vợ thế, ánh mắt lo lắng ấy, chậc chậc, lúc tôi mới thành thân, nghe nói vợ bị bệnh, tôi cũng có phản ứng giống hệt ngài ấy vậy.
"Tên nhóc này thèm đòn à? Dám đặt điều Chỉ huy sứ...
Trong đầu bếp doanh, lúc này Giang Đình đã tỉnh giấc, cô cảm thấy đầu đau như sắp nứt ra, trong mũi thì như bị cát đá chặn lại vậy, chỉ có thể thở bằng miệng thôi. Cả người cô mầm nhữn, mệt mỏi vô cùng, cơ bắp đau nhức, đến ngón tay cũng thấy đau.
Quả thật người hiếm khi bị bệnh, một khi ngã bệnh thì sẽ như núi đổ vậy.
Cô chầm chậm rời giường đi vệ sinh, vừa hít mũi vừa đi tìm nước uống. Nhưng nước nóng lúc sáng Tạ Ninh nấu đã vô ích, nước nguội mất rồi.
Cổ họng của Giang Đình đã khô rát đến sắp bốc khói, không kịp chờ để đun nóng lại nữa, cô bèn rót chút nước lạnh uống vài ngụm.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, cô tưởng rằng Tạ Ninh đã về, cô quay lưng lại nói với người nọ: "Anh lấy thuốc cho tôi rồi chưa? Có gì ăn không, tôi đói rồi."
Tiếng bước chân kia ngừng lại, sau đó rẽ ngoặt rồi rời đi.
Giang Đình không để trong lòng, cô thấy đầu mình đang rất mê mang, mệt mỏi leo lên giường nằm xuống, nhắm mắt lại rồi mơ màng ngủ.
Nhưng cô vẫn còn hai chuyện chưa giải quyết, một là Hạ Vân Sâm, hai là Tần Quyết.
Chuyện Tần Quyết giả c.h.ế.t phải thả tin tức ra để người Hồi Hộc tin tưởng, vê phần Hạ Vân Sâm... Chắc là phải dỗ dành nhỉ?
Chỉ là... Phải dỗ kiểu gì đây?
Đâu tiên là phải tích cực nhận lỗi, sau đó giải thích nguyên nhân, cuối cùng là đảm bảo không tái phạm?
Làm thế thì có lẽ Hạ Vân Sâm sẽ tha thứ cho cô, nhưng mối quan hệ giữa họ thì sao?
Rốt cuộc Hạ Vân Sâm yêu cô khi đang cải trang thành đàn ông, hay là yêu bản thân cô?