Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 428
Cập nhật lúc: 2024-11-13 21:04:57
Lượt xem: 9
Hơi nóng trong phòng bốc lên, đọng lại trên người Hạ Vân Sâm, trán y đổ mồ hôi như mưa, toàn thân nóng lên, trái tim đập loạn như muốn nhảy ra khỏi lông ngực.
Có giọng nói không ngừng lặp lại trong đầu y:
“Giang Đình là con gái!"
“Hóa ra Giang Đình là con gái!"
"Mình không phải người đồng tính!!!"
Nhưng miệng y như bị keo dán, chẳng thốt nổi một câu. Cổ họng y khô ran, m.á.u xông thẳng lên não như sắp ngất, cảm giác cứ như đang chìm vào ảo giác.
Không, đây không phải sự thật.
Nhất định là mình đang nằm mơ.
Mình đang nằm mơ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Giang Đình rụt rè nhìn Hạ Vân Sâm, sợ y kích động sinh nông nổi. Nhưng nhìn một hồi mới phát hiện, hình như Hạ Vân Sâm bị dọa đến choáng váng rồi, y tự chìm vào thế giới của bản thân, đôi mắt trống rỗng không có tiêu cự.
Cô lại tiến lên hai bước, túm chặt quân áo của mình, ngửa đầu nhìn y: Anh không sao chứ?”
Cô đưa tay áp lên trán Hạ Vân Sâm, chỉ là lần này phản ứng của y còn dữ dội hơn trước, tay Giang Đình vừa chạm vào là người y giật bắn. Hạ Vân Sâm đột ngột quay đầu đi, giơ tay chặn cánh tay của Giang Đình lại.
Y lạnh lùng nói: 'Đừng chạm vào tôi.'
Giang Đình sững sờ, đang định hỏi có phải y giận rồi không, chợt thấy Hạ Vân Sâm thở gấp siết c.h.ặ.t t.a.y nhìn cô, rồi bất ngờ xoay người chạy ra khỏi lều, chỉ chừa lại một cơn gió đêm len lỏi vào trong lều.
"g.' Cô định đuổi theo nhưng chợt nhớ quân áo mình xộc xệch, chỉ đành hớt hải cởi áo ngoài, tháo vải quấn n.g.ự.c lại lân nữa.
Về phía Hạ Vân Sâm, sau khi lao ra khỏi lều trại, nhờ cơn gió lạnh ập tới giúp y tỉnh táo lại. Y dừng chân không biết nên đi đâu, y bất giác quay đầu nhìn, lại thấy bóng Giang Đình chiếu trên lều trại.
Nhìn tư thế của Giang Đình, chắc là đang bó n.g.ự.c tiếp, hình ảnh như thủy triêu bất chợt ập đến khiến y suýt thì không thể đứng vững, một cảm xúc mãnh liệt tức thì tụ lại nơi nào đó.
Y xấu hổ khi phát hiện nơi đó đã cứng đến mức đau đớn.
Hạ Vân Sâm thề, đó là vấn đề của "nó", không liên quan gì đến y, y hoàn toàn không hề nghĩ đến hướng kia.
Y bực bội lắm, đảo mắt lướt một vòng ngoài lều trại, y bỗng phát hiện ngọn đèn trong lều của Giang Đình đã tắt.
Cô ấy đâu rồi?
Sao cô ấy chưa ra tìm mình nữa?
Cô ấy không hề đi ra tìm mình!
Hạ Vân Sâm chợt thở phào, giờ đầu óc y rối lắm, y cần một khoảng lặng. Thật sự y không biết nên đối mặt với Giang Đình thế nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-428.html.]
Nhưng đồng thời trong lòng y lại có cảm giác chua chát, nghẹn ngào, một cảm giác bị lừa gạt nhấn chìm tâm trí, nó không ngừng bủa vây y, theo đó là cảm giác như bị bỏ rơi.
Cô ấy chỉ tán tỉnh chơi bời với mình thôi ư?
Chỉ trách mình quá khờ mà.
Ngay từ lúc đầu cô ấy đã từ chối tấm lòng của mình, là mình mặt dày bám lấy, cô ấy nói bản thân bị bất lực, vậy mà mình cũng tin thật, còn nói mình không ngại nữa chứ.
Cô ấy hẳn là đã vừa khó xử vừa thầm cười nhạo mình rồi nhỉ...
Sau đó có lẽ do mình đối xử với cô ấy quá tốt, hoặc do mình quấy rây cô ấy quá nhiều, hoặc có lẽ vì mình cho cô quá nhiều lợi ích, cuối cùng cô ấy mới đồng ý ở bên mình. Hoặc có thể đơn giản vì cô ấy thấy mình tội nghiệp, thấy chơi đùa với mình khá thú vị mà thôi.
Thật lòng Hạ Vân Sâm khó mà chấp nhận được.
Tại sao cô ấy không nói thẳng bản thân là con gái, tại sao không nói với mình?
Lúc trước mình phải cố gồng thành người đồng tính, nhưng giờ lại phát hiện người mình thích là con gái, đúng là câu chuyện hoang đường đến nực cười.
Quá nực cười.
Quá ngu rồi. Bây giờ chân tướng đẫm m.á.u phơi bày trước mặt, tất cả những chuyện trước kia, cô ấy đưa cơm cho mình, cô ấy luyện võ cùng mình, cô ấy nói cười với mình, cô ấy cùng mình ra chiến trường sát vai chiến đấu, cô ấy hôn mình, cô ấy ôm mình... Đầu hóa thành bọt nước!
Tất cả đều là giả, đều là lừa mình.
Cho dù mình không thể chấp nhận được, song... Giờ đây tất cả đã kết thúc, mình nên tỉnh mộng rồi.
Hạ Vân Sâm hơi lảo đảo bước đi về phía doanh trại võ tướng.
Y cảm thấy trên cằm mình ẩm ướt, đưa tay lau một cái.
A, hóa ra là m.á.u mũi.
Lau thêm một cái nữa, a, hóa ra là nước mắt.
Thật vô dụng, Hạ Vân Sâm, đàn ông không được dễ dàng rơi nước mắt, mày đã khóc bao nhiêu lần vì người phụ nữ kia rồi hả?
Nhưng y đột nhiên dừng bước, không khỏi quay đầu lại nhìn.
Đường đi một màu đen kịt, xung quanh loáng thoáng truyền đến tiếng ngáy của các tướng sĩ ở trong doanh trướng, y đã cách đầu bếp doanh rất xa, người kia vẫn không đến tìm y.
Y cảm thấy hai chân như nhữn ra, không nhịn được mà ngồi xổm trên mặt đất.
Lúc này, phía trước chợt vang lên tiếng bánh xe đẩy tay, hai người đang thắp đuốc đẩy xe đi tới, đột nhiên nhìn thấy có một người ngồi xổm ở trên mặt đất, sợ đến nỗi kêu lên.
(Hạ Vân Sâm: Vợ không đi tìm mình, vợ không yêu mình, vợ đùa giỡn mình!
Giang Đình: Từ giờ hãy gọi chồng tui là Sâm âu-vờ-thinh-king. Tính ra tui chưa nói gì hết luôn á!)