Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 405
Cập nhật lúc: 2024-11-13 05:33:21
Lượt xem: 9
Ban đầu, mỗi khi trời tối đội ngũ đều có thể vào thành hoặc trấn nghỉ ngơi, Giang Đình và Hạ Vân Sâm ăn ý chọn mỗi người ở một phòng, như vậy mọi người đều có thể ngon giấc.
Nhưng sau hơn mười ngày, càng ởđi vê phương Bắc thì cỏ cây ven đường càng thưa thớt hơn, người sống cũng ít đi nhiều. Có khi phải đi ba bốn ngày mới tới được một ngôi thành, họ chỉ có thể dựng tạm trại và ngủ nơi đồng hoang.
Buổi tối, các tướng sĩ hạ trại, người thì nấu cơm, người đi nhặt củi nhóm lửa, mọi người đều được phân công cụ thể, chuẩn bị nghỉ thêm một đêm nữa ở chốn hoang vu này.
Giang Đình ngồi bên đống lửa, đôi chân dài buông thống, bên trái cô là một vỉ cá nướng, bên phải là một vỉ thỏ rừng nướng, trong cái nồi trước mặt là cháo nấu với rau dại. Hạ Vân Sâm đã đi sắp xếp chuyện tuân tra ban đêm, trong lúc rảnh rỗi cô bèn tự làm chút đồ ăn khuya.
Củi được đốt cháy, trong nồi bắt đầu sôi ùng ục, vị đắng thanh của cháo rau dại tỏa ra, kết hợp với mùi vị của đồ nướng cùng nhau len lỏi vào trong lỗ mũi của mọi người, khiến cho các tướng sĩ xung quanh thòm thèm không thôi, cũng xắn tay áo lên muốn xuống sông bắt cá.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Giang đại nhân, tại sao chúng tôi lại không bắt được cá vậy, trơn tuột, tay còn chưa chạm đến đã chạy mất.
"Giang đại nhân, ngài dạy chúng tôi đi, ngài nướng kiểu gì mà thơm như vậy thế? Tại sao cá mà tôi nướng còn không có vị mặn luôn, rõ ràng tôi đã xát muối rồi mà."
"Giang đại nhân, ngài có thể chia cho chúng tôi một ít để nếm thử không, tôi chia bánh mà mẹ tôi làm cho ngài, đồ ăn mà ngài nướng thật sự rất thơm."
Giang Đình đang định nói chuyện thì nhạy bén phát hiện sau lưng có người đang tới gần, tiếng bước chân quen thuộc kia khiến cô thay đổi lời nói: "Chuyện này các cậu phải hỏi xem Hạ tướng quân có đồng ý hay không."
Giây tiếp theo, giọng nói của Hạ Vân Sâm truyền đến: "Đồng ý cái gì?"
Các tướng sĩ vốn đang chảy nước miếng nhìn chằm chằm cá nướng thỏ nướng lập tức cả kinh, ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Hạ Vân Sâm, bọn họ sợ đến nỗi hoa cúc siết chặt, kính cẩn nói: "Hạ tướng quân!"
Hạ Vân Sâm liếc một cái: "Tất cả đi nghỉ ngơi đi, ta có chuyện cần bàn bạc với Giang đại nhân.
"Vâng, đại nhân!"
Sau khi những người xung quanh đều bị y dọa chạy hết, Hạ Vân Sâm mới ngồi xuống bên cạnh Giang Đình, nói với vẻ bất đắc dĩ: "Sao em luôn được chào đón như vậy chứ?"
"Thế à? Sao em lại không cảm thấy vậy nhỉ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-405.html.]
Giang Đình thản nhiên câm con d.a.o nhỏ cắt thịt thỏ, kiểm tra xem bên trong đã được nướng chín hay chưa, sau đó lại rắc gia vị lên trên.
Hạ Vân Sâm vươn tay, nhẹ nhàng phủi tro tàn dính trên đỉnh đầu giúp cô, tay còn lại thì di chuyển xuống dưới, mượn vạt áo che chắn rồi nắm c.h.ặ.t t.a.y cô.
'Em đang bận mà.'
Tuy Giang Đình nói như vậy nhưng lại không rút tay ra, tay còn lại vẫn nướng đồ ăn, lật đi lật lại cá đang nướng trên vỉ.
Hạ Vân Sâm nắm tay cô một cái rồi buông ta, cũng vươn tay giúp nấu cháo, nói: "Ngày mai là đến Hưng Châu rồi." "Vậy hả, cũng nhanh nhỉ."
Hưng Châu là quê quán của nguyên thân, nhưng Giang Đình lại không có gì chờ mong, như thế đây chỉ là một nơi bình thường.
"Em nhập ngũ từ lúc nào?”
"Đầu tháng Sáu năm ngoái." Giang Đình nghĩ kỹ lại, than thở một câu: "Nhanh thật, tròn một năm rồi."
Cô chỉ vào cá nướng và thỏ nướng rồi nói: "Tâm này năm ngoái, trên người em chỉ có một con d.a.o nhỏ với hai bộ quần áo đã lên đường đến quân doanh, trên đường em đã bắt rất nhiều thỏ và cá. Lúc ấy em nghĩ, đến quân doanh là có thể được ăn no rồi, không ngờ rằng cơm nước ở quân doanh lại dở như cám heo."
Hạ Vân Sâm khựng lại, chột dạ nói: "Ừm, chẳng phải là chờ em đến cải thiện hay sao.
Giang Đình cười mỉa một tiếng: "Nếu như em không đi đầu bếp doanh, không chừng bây giờ đã c.h.ế.t đói rồi."
Cô đang nói thì chợt nhớ tới một chuyện: "Em nhớ lúc mới vào quân doanh, các anh đang tổ chức tiệc ăn mừng, đầu bếp doanh không rảnh nấu cơm cho các tân binh nên để chúng tôi bị đói, sau đó em bèn đi phòng bếp ăn vụng, gặp một người đàn ông cũng tới ăn vụng, bây giờ em càng nghĩ càng cảm thấy, người kia là anh có đúng không?”
Hạ Vân Sâm: ....'
Giang Đình cười ranh mãnh, nghiêng đầu tới nhìn y chằm chăm từ dưới lên trên: 'Là anh đúng không? Đúng không? Anh đường đường là Chỉ huy sứ, tại sao lại muốn đi ăn vụng hửm?”
Hạ Vân Sâm mạnh miệng nói: 'Làm gì có chuyện đó, em nhận nhâm người rồi."
Y nói như vậy Giang Đình càng chắc chắn là y: "Thân hình kia, giọng nói kia, bản lĩnh kia, nếu không phải anh, vậy thì em phải nghi ngờ phải chăng trong quân doanh Hạ gia có thám tử gì đó trà trộn vào, tên thám tử này không đi những chỗ khác, lại đến phòng bếp nhỏ ăn vụng!"