Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 397
Cập nhật lúc: 2024-11-13 05:33:08
Lượt xem: 12
Ngày hôm sau là ngày cuối cùng bọn họ ở kinh thành, nếu không quay lại biên quan sẽ bị phạt.
Sáng sớm, sau khi Giang Đình tắm rửa, ăn uống xong thì đi dạo trong sân, đi được một vòng thì Hạ Vân Sâm từ nha môn trở về.
Hôm nay y đến Hộ bộ để nói chuyện, bàn vê chuyện đưa lương thảo ra biên quan. Lần này về biên giới y đương nhiên đảm nhận vai trò chỉ huy áp giải lương thảo.
"Thế nào rồi? Mọi việc suôn sẻ không?”
Hạ Vân Sâm bình tĩnh nói: "Ừ, lương thảo đã chuẩn bị sẵn sàng."
Giang Đình mỉm cười và nói: "Sao trông anh không có tinh thân vậy, ngủ không ngon à?”
Hạ Vân Sâm hít một hơi và nói: "Biết rồi còn hỏi."
Hôm qua y tắm rất lâu, cọ xát muốn rách da mới chùi sạch sự khô nóng và lớp son phấn trên người.
Nhưng y lại không thể ngủ ngon được.
Giang Đình người này ngoài đời không phải là người đứng đắn thì cũng thôi đi, đằng này trong giấc mơ cô cũng lại không biết xấu hổ mà trêu chọc mình. Y ngủ mơ mơ màng màng, sáng sớm tỉnh dậy phát hiện quân lót đã bị ướt.
Tất cả đều do người đứng trước mặt này.
Giang Đình nói: Hôm nay chúng ta đã thống nhất sẽ cùng nhau ăn lẩu. Đi thôi, cùng tôi đi chuẩn bị nguyên liệu nấu lẩu."
Cô định đi, nhưng Hạ Vân Sâm lại không hề nhúc nhích. Y ôm cô từ phía Sau, vòng tay qua eo, tựa đầu vào vai, bình tĩnh nói: Hôm nay còn chưa hôn."
Giang Đình nói: “Anh bị nghiện rồi à?”
Hạ Vân Sâm ngầm thừa nhận.
Bây giờ chỉ cân y nhìn thấy Giang Đình, đều không nhịn được mà muốn lại gần, ôm và hôn cô.
Giang Đình quay đầu lại, hôn nhanh lên môi y rồi nói: "Vậy được chưa?”
Mặt Hạ Vân Sâm đỏ bừng, nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ, đang định nhấm nháp môi cô một tý.
Gianh Đình đảo mắt nói: "Bác gái, sao bác lại ở đây?"
Hạ Vân Sâm giật mình, nhanh chóng buông Giang Đình ra và nhìn xung quanh, làm gì thấy bóng dáng Hạ phu nhân nào đâu cơ chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-397.html.]
Giang Đình cười ha hả và nhanh chân chạy đi.
Hai người đi tới căn bếp nhỏ, thấy đầu bếp bên trong đã chuẩn bị sẵn sàng, nguyên liệu mà Giang Đình cần cũng đã có sẵn.
Lân này một quan viên ngũ phẩm đến dạy bọn họ nấu ăn, còn có Tam thiếu gia giám sát bên cạnh. Các đầu bếp đều rất chăm chút, nhất định phải làm thật hoàn hảo, không thể để Giang đại nhân phát hiện ra chút sai lâm nào.
Đặc biệt lân này không phải là mỡ heo nữa mà là bơ thật.
Đối với một gia đình giàu có như Hạ gia, việc lấy bơ là điều khá dễ dàng.
Giang Đình cũng không có ý giấu nghề, cô đã ăn uống ở Hạ gia nhiều ngày như vậy nên việc giao công thức làm món lẩu cho đầu bếp Hạ gia cũng là việc nên làm.
Chờ đến khi bọn họ rời khỏi kinh thành, các đầu bếp cũng có thể thường xuyên nấu cho Hạ lão tướng quân ăn.
Giang Đình trước đây đã từng làm lẩu mấy lần nên bây giờ rất quen thuộc. Cô chỉ đạo đầu bếp nấu bơ, giã ớt, cắt lát thịt bò, thịt cừu và chuẩn bị các món ăn kèm. Cả căn bếp nhỏ bận rộn hoạt động hết công suất.
Vì lân này phải làm rất nhiều nguyên liệu cho món lẩu nên Giang Đình và Hạ Vân Sâm mỗi người cầm một chiếc bát, ngồi trong góc giã ớt và tỏi.
Giang Đình cười nói: “Anh còn nhớ không? Hồi ở trấn biên giới, trong nhà anh Tiêu, tôi nấu lẩu, anh nhất quyết muốn đến ăn, còn đeo mặt nạ để người khác không nhận ra.
Hạ Vân Sâm nói: "Nhưng em vẫn nhận ra đấy thôi."
"Đúng vậy, anh rõ ràng quá còn gì.'
Vân Mộng Hạ Vũ
Giang Đình đang giã tỏi, ngửi mùi ớt trong bát giã của Hạ Vân Sâm rồi nói: "Sao tôi cảm thấy ớt ở kinh thành không cay bằng ớt ở biên giới? Phải chăng là do khí hậu?”
"Có lẽ vậy." "Anh lấy một ít để tôi nếm thử. Tay tôi hơi bẩn."
Hạ Vân Sâm nghe vậy thì chấm một chút, cẩn thận đút cho cô. Giang Đình lè lưỡi l.i.ế.m miếng ớt nhưng khi Hạ Vân Sâm định rút tay lại, thì cô đã vươn đầu ra và hôn vào cổ tay y.
Đột nhiên, cánh tay của y tê dại, nửa người Hạ Vân Sâm cứng đờ. Y nhanh chóng thu tay lại, suýt chút nữa đã làm đổ cái bát đang giã.
Trong mắt y hiện lên một tia xấu hổ, ôm lấy cái bát nhìn quanh, thấy ai cũng bận việc riêng, khiến y có cảm giác như mình đang vụng trộm.
"Em, em thật là..."
"Tôi thế nào?" Giang Đình chớp mắt: "Anh quên mất là tôi rất đáng sợ à."
Hạ Vân Sâm xấu hổ, di chuyển ra xa cô một chút.