Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 392
Cập nhật lúc: 2024-11-13 05:32:59
Lượt xem: 13
Mấy Vũ Lâm vệ vừa nói xong thì nhanh chóng rút lui, còn cẩn thận đóng cửa lại.
Giang Đình nghe tiếng bước chân xa dần, mới thở phào và nói: "Tốt rồi, không có việc gì.
Cô buông tay và định đi chốt cửa lại, đột nhiên phát hiện Hạ Vân Sâm đang dựa vào mình vẫn không hề nhúc nhích, thâm chí cả người còn đè lên cô càng ngày càng nặng.
'Anh sao vậy? Này?”
Giang Đình đưa tay ra vỗ nhẹ vào y.
Hô hấp của Hạ Vân Sâm càng trở nên nặng nề hơn, hai mắt nhắm nghiền, như không muốn đối mặt với chuyện hiện tại: “Đừng nhúc nhích.'
Giang Đình dừng lại, mặc dù cách một bộ quần áo mỏng manh nhưng khi chạm vào lưng Hạ Vân Sâm vẫn phát hiện nóng bất thường.
Trong đầu cô chợt lóe lên một suy nghĩ không tốt, không phải vậy chứ, sao lại trùng hợp như vậy?
'Anh bị trúng xuân dược ư?”
Hạ Văn Sâm nghiến răng và xấu hổ nói: "Ừ”
"Dược ở đâu?"
"Quân áo..."
Một số cô nương thanh lâu vì để trợ hứng sẽ xịt thuốc kích tình lên quân áo hoặc dùng nhang kích tình trong lư hương. Mấy thứ này về cơ bản chỉ có tác dụng với đàn ông.
Những Vũ Lâm vệ đến kiểm tra phòng với thái độ vênh váo như vậy chắc chắn trước đó đã uống thuốc dự phòng rồi. Giang Đình dở khóc dở cười, không biết nên nói bọn họ bất cẩn hay chỉ là trùng hợp.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hạ Vân Sâm chỉ cảm thấy cả người nóng bừng, giống như vừa uống rượu, hơi nóng đang chạy cuồn cuộn trong kinh mạch, cuối cùng tụ lại ở một nơi khó nói.
Toàn thân y cứng ngắc, đầu óc có chút mơ hồ, điều này hiển nhiên đã vượt quá phạm vi nhận thức của y.
Giang Đình rất bình tĩnh, bởi vì kiếp trước cô ở trong quân đội đã từng trải qua loại huấn luyện chống quấy nhiễu này. Theo như cô thấy, xuân dược ở cổ đại còn không bằng một nửa hiện đại.
Hạ Vân Sâm hai má nóng bừng, thấp giọng nói: “Sao cậu lại không bị?”
Giang Đình bình tĩnh nói: "Bởi vì tôi bị liệt dương mà."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-392.html.]
"Nằm xuống trước đã, hít thở đều và uống thêm nước. Tôi sẽ chuẩn bị nước lạnh để anh lau sơ. Sau khi vượt qua tác dụng của thuốc, mọi chuyện sẽ ổn thôi."
"Được rồi... Hạ Vân Sâm nói chuyện hơi run rẩy.
Giang Đình đỡ cánh tay y đi đến bên giường. Khi đến cạnh giường, cô đột nhiên bắt đầu cởi quân áo của y.
"Mặc quần áo của anh vào, cởi váy này ra. Lát nữa tôi sẽ lấy nó và ném ra bên ngoài.'
Cô thuần thục cởi quân áo ra khỏi vai y, làm lộ ra cả nửa ngực.
"Tôi, để tôi tự làm!" Giọng Hạ Vân Sâm thay đổi. Y nắm chặt vạt áo của mình, thở hổn hển, không biết để mắt vào đâu.
Bởi vì y phát hiện ra, Giang Đình với mái tóc rối tung lại toát ra vẻ nữ tính. Bàn tay chạm vào người y dường như đang thắp lên một ngọn lửa. Không biết có phải xuân dược trong cơ thể quấy phá hay không. Lúc này y nhìn Giang Đình, lại có cảm giác như đang mơ.
Tim y đập thình thịch, một số suy nghĩ bị đè nén liên tục bào mòn lý trí.
Giang Đình đành phải buông tay ra nhìn, cố gắng xoa dịu sự căng thẳng của y: "Sao triệu chứng của anh lại nặng như vậy? Anh đã luyện võ nhiều năm thì khả năng kiểm soát cũng không đến mức tệ đến thế chứ."
Xuân dược này theo lý mà nói thì quả thực không mạnh, nhưng bản thân Hạ Vân Sâm...
Mặt y đỏ bừng, nói có chút run rẩy: "Cậu đi lấy nước trước đi, để tôi tự cởi...
-Được, vậy anh hãy nhanh lên đó.'
Giang Đình gật đầu chuẩn bị để tìm tú bà của Túy Tiên lâu. Nếu đây là xuân dược của quán thì bọn họ phải có thuốc giải.
Cô vừa quay người lại thì đúng lúc này cánh cửa bị đẩy ra.
Một nữ tử thanh lâu ăn mặc trang điểm đẹp đẽ bước vào, nhìn thấy bọn họ thì ngẩn cả người, mà Hạ Vân Sâm phía sau lúc này vẫn còn hở nửa ngực!
Gần như trong nháy mắt, nữ tử đó hét lên: “Các người là ail Tại sao lại vào phòng tôi
Cùng lúc đó, Giang Đình đẩy Hạ Vân Sâm ngã xuống, sau đó cô cũng nằm xuống, che đi nửa người của y, rôi quay đầu tùy ý ném một thỏi vàng ra.
"Cho cô này, tôi mượn phòng một đêm, cầm tiền rồi đi ra ngoài đi!"
Nữ tử kia nhanh chóng chụp lấy thỏi vàng từ trên trời rơi xuống, lập tức cười híp mắt, rồi nhẹ nhàng nói: "Này, đại gia... Các ngài chơi vui vẻ ha, tôi đảm bảo tối nay sẽ không có ai đến làm phiền..." Khi cánh cửa đóng lại, Giang Đình mới quay người đưa tay kéo quân áo của Hạ Vân Sâm lại.