Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 388

Cập nhật lúc: 2024-11-13 05:32:25
Lượt xem: 11

Xem ra trong điện đã bắt đầu chính thức thảo luận, có nghĩa là người bên ngoài không có việc để làm.

Giang Đình ôm tay đứng đó, chỉ có thể ngàn người nhìn chằm chằm vào hoa văn chạm trổ trên xà nhà. Sau đó, cô lại cúi đầu đếm số gạch trên mặt đất rồi nhìn giày của các quan viên trước mặt.

Một lát sau, một đại thái giám đi tới truyền chỉ, bắt đâu đọc tên và chức quan của người thăng quan lần này.

Không hê bất ngờ, Hạ Vân Sâm thăng từ Chỉ huy sứ chính tam phẩm lên Định Viễn tướng quân nhị phẩm.

Nhưng ở triêu đại này, Định Viễn tướng quân chỉ là một chức danh ảo, là sĩ quan phụ tá dưới quyền Thần Uy đại tướng quân. Nếu bàn về quyên lực thì chức quan này còn không bằng Chỉ huy sứ một doanh.

Nhưng mà Hạ Văn Sâm đồng thời đảm nhận chức Chỉ huy sứ Hạ gia quân, tương đương với chức vị không thay đổi mà địa vị tăng lên.

Còn Giang Đình vẫn được bổ nhiệm làm tham quân quân đội Hạ gia như Tứ hoàng tử đã soạn thảo và trình lên từ trước.

Giang Đình ngáp một cái, nhịn đến khi trời sáng cuối cùng cũng có thể hạ triều.

Trong lúc nhất thời cô cũng không tìm được Hạ Vân Sâm ở đâu, chỉ có thể đi theo các quan viên ra ngoài. Trên đường đi, cô gặp Du Nghiêu cũng mặc quan phục màu đỏ tươi.

Thần thái Du Nghiêu sáng láng, anh ta thấy cô thì cười nói: "Giang đại nhân, sao nhìn cậu mệt mỏi quá vậy?"

Giang Đình liếc Du Nghiêu một cái, chắp tay nói có lệ: "Hạ quan bái kiến Tứ điện hạ."

"Hôm qua cậu ngủ không ngon à?”

"Hạ quan chỉ chưa quen rời giường sớm thế này thôi."

Du Nghiêu cười, có ý riêng nói: Làm Hoàng đế còn mệt hơn đấy, còn phải trở vê phê duyệt tấu chương nữa kìa."

Anh ta đột nhiên dừng bước, nói: "Không lâu nữa các cậu sẽ quay về biên quan phải không?”

Giang Đình nói: "Ngài muốn nói gì vậy?"

Du Nghiêu nói: "Vậy làm phiên các cậu hộ tống hũ tro cốt hoàng phi trên danh nghĩa của ta về quê hương của cô ấy đi"

Giang Đình khẽ giật mình: “Công chúa Hồi Hộc? Cô ấy c.h.ế.t rồi ư?"

"Đúng vậy, cô ấy đã tự sát. Nguyện vọng cuối cùng của cô ấy là được trở về quê hương, dù gì cũng từng là vợ chồng với nhau nên ta đã đồng ý."

Giang Đình im lặng hồi lâu mới nói: "Tôi biết rồi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-388.html.]

"Ừm, làm phiền nhé." Trên mặt Du Nghiêu không hề có chút đau lòng nào, như thể người c.h.ế.t chỉ là một người không quen biết.

Giang Đình đi theo thái giám dẫn đường ra khỏi hoàng thành, cuối cùng cũng gặp được Hạ Văn Sâm đang đi từ phương hướng khác ra.

Sau khi hai người lên xe ngựa, Giang Đình tựa người vào cửa sổ kêu to: "Mệt mỏi quá đi, tại sao cứ phải vào triều lúc hơn nửa đêm chứ, lại còn phải đứng nữa. Thậm chí còn chẳng thấy được mặt Hoàng đế, mặc dù mình cũng chẳng tha thiết được gặp gì cho cam."

Giang Đình chửi một câu rôi nhìn bờ vai của Hạ Văn Sâm, chỉ cảm thấy nó vô cùng hấp dẫn. Cô không nhịn được đưa tay ra vỗ nhẹ, nói: "Tôi có thể tựa vào không?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Hạ Vân Sâm nghiêng đầu, nói với gương mặt không chút thay đổi: "Tùy cậu."

Giang Đình cười hì hì tiến lại gần, nghiêng người ngồi, thoải mái tựa lưng vào vai y: "Ngài lên nhị phẩm rồi, hơn nữa trong triêu cũng không có người nào trẻ hơn ngài mà chức quan cao hơn ngài đâu nhỉ?"

"Ừm, nhưng tôi được tổ tiên phù hộ mà."

"Thì ngài cũng tự lập được rất nhiều chiến công cơ mà."

Hạ Vân Sâm than nhẹ một tiếng: "Đều là phù phiếm mà thôi, bệ hạ cho phép tôi ở lại kinh thành bảy ngày, cậu có muốn đi đâu đó chơi không?"

"Ngài cứ tự sắp xếp đi."

Trong mấy ngày kế tiếp, Hạ Vân Sâm đưa cô đi chơi tất cả các địa danh nổi tiếng ở kinh thành một lượt. Bọn họ đến chùa Từ Ấn dâng hương, đến hồ Minh Nguyệt chơi tiết thanh minh, tới lâm viên hoàng gia ngắm hoa, còn đến tiệm cơm đệ nhất thiên hạ ăn tiệc...

Hai người ngôi trong một quán ăn nhỏ bên hồ, ăn những món ăn vặt đặc sản của kinh thành, uống nước trà ngọt ngào. Giang Đình bẻ ngón tay đếm, nói: "Vẫn còn một ngày nữa, chúng ta còn một địa danh cuối cùng chưa đi."

"Chỗ nào?”

"Túy Tiên lâu."

Suýt nữa thì Hạ Văn Sâm phun ngụm trà trong miệng ra ngoài: 'Khụ khụ khu...

"Ngài cẩn thận chút, đừng uống nhanh quá.'

Sắc mặt Hạ Văn Sâm hơi đỏ lên, y không thể tin được, nói: "Đến chỗ đó làm gì?"

"Đi xem náo nhiệt á, mọi người đều nói Túy Tiên lâu náo nhiệt đúng không?”

Không phải trong những tiểu thuyết kia, lâu xanh là nơi bắt buộc với những chuyên gia xuyên không ư?

Hạ Vân Sâm nghiêm khắc từ chối: "Không được.”

Loading...