Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 381
Cập nhật lúc: 2024-11-13 05:32:13
Lượt xem: 13
Hạ Vân Sâm như thể đột nhiên lấy lại tinh thần, tránh ra một bước, nói: "Mời."
Hai người sóng vai đi vào sân, hạ nhân trong sân đồng loạt tới hành lễ.
Giang Đình nói: "Cứ ngồi luôn ở bên ngoài đi, mấy cây hoa này nở cũng đẹp thật.
Các loại cây cỏ trong phủ đều có người chuyên chăm nom, đang đúng là lúc trăm hoa đua nở.
Vân Mộng Hạ Vũ
Giang Đình ngồi trên ghế đá, ngắm nhìn những bông hoa đó, uống trà mà hạ nhân dâng lên.
Một lát sau, cuối cùng Hạ Vân Sâm cũng nói: "Cậu không có gì muốn hỏi à?"
Giang Đình cười nhạt, nói: “Anh muốn nói thì tự khắc sẽ nói thôi."
Hạ Vân Sâm thở ra một hơi, chủ động nói: "Tôi gặp phải một phiên phức.'
"Ừ, anh nói đi, tôi sẽ xem thử có thể giúp anh hay không.'
Hạ Vân Sâm nói: 'Bệ hạ muốn ban hôn cho tôi, để buộc Hạ gia với Đôn Thân vương lại với nhau, mà Đôn Thân vương, thuộc phe của Nhị hoàng tử."
Giang Đình phân tích lời y nói, rất thuận lợi mà nắm giữ được điểm mấu chốt trong đó: "Ý của anh là, đây là ép anh đứng vào hàng đúng không?”
Còn là ép y đứng về phe của Nhị hoàng tử. Nhưng trong bản gốc, người đăng cơ chính là Tứ hoàng tử mà.
"Ừ, tôi không thể tiếp chỉ."
Giang Đình gật đầu một cái: "Đúng là không thể, vậy anh có nghĩ ra được cách giải quyết không?”
Hạ Vân Sâm muốn nói lại thôi mà nhìn cô: "Tôi muốn... Muốn để cho bên phía Đôn Thân vương biết khó mà lui." "Vậy nên...'
"Vậy nên... Tôi muốn cho người đời biết thật ra tôi là đoạn tụ."
Giang Đình nghe vậy thì cũng không ngạc nhiên, bởi vì cô đã sớm có dự đoán như vậy, vậy là Hạ phu nhân cũng vì điều này mới bị chọc tức đến mức phát bệnh.
"Nhưng mà mẹ anh không đồng ý, mấy người ông bà anh cũng sẽ không đồng ý, người đời cũng sẽ không đồng ý.
Giọng điệu của Giang Đình quá lạnh nhạt và ung dung, khiến cho Hạ Vân Sâm có chút không biết phải làm sao, y nhíu mày lại, trong phút chốc không biết nên làm gì.
"Trừ cách này ra, không còn cách nào khác, nhưng mẹ của tôi..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-381.html.]
Nói tới đây, giống như bốn phương tám hướng đều có áp lực xông tới, đè ép y không thở nổi.
Thánh chỉ ban hôn, sự hưng thịnh và diệt vong của dòng họ, thân thể của người nhà, dân chúng biên quan, và cả, đáy lòng mà y muốn nghe theo nữa.
Tất cả những điều này chồng chéo lên nhau, trở thành một tấm lưới lớn, phủ lên y, y vùng vây, lại không tìm thấy mắt lưới ở đâu.
Giang Đình thở dài, đột nhiên di chuyển thân mình, ngồi xuống bên cạnh Hạ Vân Sâm, vươn tay vỗ nhẹ lưng y, an ủi: "Đừng sốt ruột, tôi nghĩ cách giúp anh.
Hạ Vân Sâm quay đầu, đột nhiên mũi chua xót, giống như áp lực và tủi thân cùng dâng lên, đôi mắt cũng trở nên hơi ẩm ưới.
Giang Đình nhìn y chằm chằm: "Hầy, thật là, coi như tôi đã biết tại sao lúc trước anh không muốn quay về kinh thành rồi."
Cô là người luôn tự do thoải mái, chưa từng nghĩ rằng Hạ Vân Sâm lại gánh vác nhiều thứ như vậy.
Lúc này cô hơi xúc động, nghĩ đến kết cục cuối cùng của Hạ gia, cô không nhịn được mà vươn tay nhéo mặt y: "Không sao đâu, chẳng phải vẫn còn có tôi đây sao.
Hạ Vân Sâm nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô không chớp mắt.
Giang Đình nói: “Sao vậy?”
Hạ Vân Sâm nín thở nói: "Tôi, có thể ôm cậu một cái không?”
Giang Đình thở ra một hơi, híp mắt cười, dang hai tay ra: "Ôm nào."
Giây tiếp theo, Hạ Vân Sâm lập tức ôm lấy cô thật chặt, giống như người c.h.ế.t đuối ôm lấy tấm gỗ nổi không chịu buông tay.
Tay y vòng qua dưới cánh tay Giang Đình, ôm lưng cô, dựa đầu lên trên vai cô, hơi thở hơi nặng nề.
Giang Đình cảm thấy bả vai mình nặng trĩu, cô giơ tay vỗ lưng y: "Muốn khóc thì cứ khóc đi, cũng không có gì bất thường cả."
Hạ Vân Sâm không lên tiếng, chỉ nhắm mắt lại, không hề nhúc nhích.
Thân thể hai người dán chặt vào nhau, nhưng lại không hề có chút sắc tình nào, giờ phút này, Hạ Vân Sâm chỉ xem Giang Đình như điểm tựa duy nhất của mình, mãi mà không muốn buông tay.
Sau một lúc lâu, cuối cùng y cũng bình tĩnh lại một chút, hơi xấu hổ mà buông tay ra, ánh mắt trốn tránh mà hơi cúi đầu, khóe mắt còn đọng lại vệt nước chưa khô.
Giang Đình "Chậc” một tiếng, lấy một cái khăn ra khẽ lau mặt cho y, Hạ Vân Sâm không động đậy, ngoan ngoãn để cô lau.
“Cái khăn này chính là cái anh đưa cho tôi dùng lần trước, tôi thấy khá là đẹp, nên giặt sạch xong thì vẫn luôn mang theo."
Cô duỗi tay khẽ đẩy bờ vai của y, ý bảo y ngồi thẳng người lên: "Tôi hỏi anh, mẹ anh đã biết anh thích đàn ông phải không?"