Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 380
Cập nhật lúc: 2024-11-13 05:32:11
Lượt xem: 7
Ánh mắt của bà hơi mơ màng, môi và tay run rẩy.
Trong lòng Hạ Vân Sâm bất an.
"Không được, không được... Hạ phu nhân lắc đầu, trong miệng cứ luôn nói không được, sau đó đột nhiên giơ tay chỉ vào y: "Mày, tất cả là tại mày!"
Hạ Vân Sâm ngẩn ra, vội vàng đi tới đỡ lấy thân hình lung lay sắp ngã của Hạ phu nhân, vội vàng nói: "Mẹ, mẹ tỉnh lại đi! Tỉnh táo chút đi!"
Tất cả là tại y, lúc nấy y quá chìm đắm trong chuyện của mình, lại quên mất bệnh của mẹ.
Sau khi Hạ tướng quân qua đời, Hạ phu nhân đã mắc phải một loại bệnh tinh thân, chỉ cần kích động quá mức, sẽ lập tức xuất hiện rối loạn tâm thần, trở nên không nhận người thân, chỉ đắm chìm trong ký ức đau khổ.
"Là mày, là mày hại c.h.ế.t anh trai của mày!" Hạ phu nhân trừng đôi mắt đỏ bừng nhìn Hạ Vân Sâm, giơ tay mạnh mẽ đẩy y ra: "Cút, mày cút đi!"
Bà nghiêng ngả lảo đảo mà đi vào trong từ đường, miệng lẩm bẩm.
Hạ Vân Sâm lập tức gọi to: Người đâu!"
Binh lính thân cận canh giữ ở bên ngoài nghe thấy động tĩnh lập tức xông tới: Đại nhân có gì dặn dòI"
"Đi gọi y sư!”
Dứt lời, y nhanh chóng đi vào theo, quả nhiên thấy Hạ phu nhân giống như hồi trước phát bệnh, quỳ gối lau nước mắt trước bài vị của cha y.
Bà như quay trở lại ba năm trước, lúc anh trai của Hạ Vân Sâm qua đời. Bà ngày đêm khóc lóc nói mình đã không chăm sóc cho con trai lớn thật tốt, bà đập đầu vào quan tài, bà quỳ hết đêm nọ đến đêm kia trong từ đường của Hạ gia.
Hạ Vân Sâm vén vạt áo lên quỳ gối bên cạnh bà, không nói một lời.
Lúc Hạ phu nhân phát bệnh, sẽ quên hết mọi người, chỉ có thể chờ bà tự tỉnh táo lại.
Một lát sau, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân, Hạ Vân Sâm tưởng y sư tới, quay đầu nhìn, lại đột nhiên khựng lại.
Người tới lại là Giang Đình.
Giang Đình trò chuyện với mấy người Hạ lão tướng quân ở đại sảnh một lát, nhưng từ sáng sớm hôm nay hai ông bà đã vội vàng dậy chào đón cháu trai, tốn sức hồi lâu như thế cũng mệt mỏi, nói được mấy câu, thím và chị dâu họ đã đỡ bọn họ đi nghỉ ngơi rồi.
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-380.html.]
Cũng chưa đến lúc ăn cơm, quản gia bèn nói dẫn Giang Đình đi dạo trong phủ, hai người vừa vặn bắt gặp binh lính thân cận đi tìm y sư.
Giang Đình nghe nói Hạ phu nhân phát bệnh, vội vàng chuyển bước đi đến từ đường.
Cô vừa mới đặt chân vào, đã nhìn thấy là Hạ Vân Sâm đang quỳ quay đầu lại nhìn cô.
Sắc mặt y hơi yếu ớt, ánh mắt có sự đau buồn và mê man, khiến lòng Giang Đình không khỏi đau đớn.
Cô liếc qua số bài vị kia, đi lên trước nói: "Y sư sắp đến rồi, bây giờ bác gái thế nào rồi? Sao lại phát bệnh?”
Lúc trên đường tới đây, quản gia đã thuật lại sơ qua tình trạng của Hạ phu nhân.
Hạ Vân Sâm lẩm bẩm nói: "Tôi không biết."
Quản gia đi theo phía sau Giang Đình, buồn râu nói: "Phu nhân đã mấy tháng rồi chưa phát bệnh." Giang Đình ngồi xổm xuống, than nhẹ một tiếng, nói với Hạ phu nhân: "Bác gái, bác gái, cháu là Giang Đình đây, bác còn nhận ra cháu không?”
Nhưng Hạ phu nhân chỉ đắm chìm trong thế giới của riêng mình, trong miệng lặp lại gì đó, không hề để ý đến cô.
Quản gia nói: "Giang đại nhân, ngài cẩn thận kẻo phu nhân làm ngài bị thương, chờ y sư tới châm cứu cho bà ấy là được."
Giang Đình khẽ gật đâu, đứng dậy, đứng sang bên cạnh với bọn họ.
Chẳng bao lâu sau, một đám người râm rập tới, đại nha hoàn của Hạ phu nhân vừa mới bị bà sai đi chuẩn bị tiệc buổi trưa, nhận được tin thì vội vã tới đây.
Y sư quen cửa quen nẻo mà châm cứu cho Hạ phu nhân, sau đó cho bà uống viên thuốc, rất nhanh Hạ phu nhân đã ngủ rồi.
Lúc này Hạ Vân Sâm mới cõng bà ấy lên, đưa về trong viện mà bà ở.
Đợi sau khi sắp xếp mọi chuyện xong xuôi, y sư đeo hòm thuốc rời đi, hạ nhân nhanh chóng đi hầm thuốc, thím thì chạy tới giúp chăm nom Hạ phu nhân, lúc này Hạ Vân Sâm với Giang Đình mới lui ra.
Hai người nhấc chân đi đến sân nơi Hạ Vân Sâm ở, phòng dành cho khách mà quản gia sắp xếp cho Giang Đình cũng cách rất gân, ở ngay sân bên cạnh.
Hạ Vân Sâm hơi im lặng, không biết đang suy nghĩ gì, Giang Đình cũng không tiện hỏi nhiều, hai người vùi đầu mà đi, đợi đến chỗ rẽ, bên trái là phòng dành cho khách, bên phải là sân, lúc này Giang Đình mới nói: Không mời tôi vào ngồi một lát à?"