Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 375
Cập nhật lúc: 2024-11-13 05:32:03
Lượt xem: 11
Hạ Vân Sâm thì lại vẻ mặt khó hiểu mà nhìn thẳng vào cô, y cũng chỉ đọc một vài quyển sách giới thiệu đồng tính ở chung như thế nào thôi mà, có... Có gì sai à?
Giang Đình cười cười: "Được rồi, cuộc nói chuyện hôm nay ngừng ở đây, nên ngủ rồi."
Hạ Vân Sâm muốn nói lại thôi mà nhìn cô, cứ thế ngủ luôn à? Sao y cảm thấy vẫn còn chuyện gì đó chưa nói xong mà.
Giang Đình hỏi: "Anh còn gì muốn nói à?"
„. Không có.'
Hạ Vân Sâm vươn cánh tay dài gỡ đèn dầu xuống thổi tắt rồi lại treo về, trong xe chìm trong tối đen. Hai người song song nằm thẳng, y thuận tay chỉnh lại chăn cho Giang Đình, sau đó mới nhét cả tay của mình vào.
"Chật quá."
Hạ Vân Sâm nói: “Cái gì?"
Giọng nói của Giang Đình râu rĩ truyền ra từ trong chăn: "Anh chỉnh lại chật quá, sắp c.h.ế.t ngạt rồi."
Hạ Vân Sâm nghe vậy thì vội vàng duỗi tay xốc lên cho cô một chút, nhưng bởi vì trong xe tối lửa tắt đèn không nhìn thấy gì cả, y bất giác nghiêng người qua, dùng tay sờ góc chăn.
Nhưng lúc này Giang Đình đột nhiên chui đầu ra từ bên trong, sau đó đập trúng cằm của Hạ Vân Sâm.
"Ôi.." Hạ Vân Sâm kêu đau một tiếng.
Đâu sắt của Giang Đình cũng không phải là hư danh, suýt nữa thì khiến cho Hạ Vân Sâm đau đến nỗi chảy cả nước mắt.
Giang Đình sửng sốt, vội kêu lên: "Sao rồi, đập trúng chỗ nào thế? Có nặng không?”
Cô không nhìn thấy rõ gì cả, chỉ có thể duỗi tay sờ, sờ đến mặt Hạ Vân Sâm, lại sờ đến cái mũi cao thẳng của y, sau đó bàn tay lập tức bị giữ lại.
“Tôi không sao."
Hạ Vân Sâm bình tĩnh lại, cười khẽ một tiếng: "Tôi muốn sờ thử đầu cậu, để xem sao đầu của cậu lại có thể cứng như vậy.
Bây giờ y vẫn còn nhớ rõ, chuyện Giang Đình dùng đầu đập y bất tỉnh ở trong đường hầm lần trước.
Giang Đình vừa xấu hổ vừa chột dạ: "Vậy anh bỏ tay ra trước đi đã."
Lúc này Hạ Vân Sâm mới nhận ra mình vẫn còn đang giữ tay người ta, y đang định buông ra, lại đột nhiên phát hiện có chỗ nào đó không đúng.
Mặc dù tay của Giang Đình không quá nhỏ, nhưng khớp xương nhỏ nhắn, ngón tay mềm mại, có sự khác biệt nhất định so với tay của đàn ông.
Trong lòng Hạ Vân Sâm nghi ngờ, không nhịn được nhéo thử.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-375.html.]
Tay của y có thể bao trọn lấy tay Giang Đình, làn da chạm vào lại mêm mại trơn mượt như vậy, có một loại cảm giác kỳ lạ khó nói.
Trên tay Giang Đình đột nhiên dùng lực một chút, trở tay nắm lấy tay y, cười nói: 'Nhân cơ hội lợi dụng tôi à?'
Ấy...
Tay Hạ Vân Sâm suýt nữa thì bị Giang Đình nhéo biến dạng, sự nghi ngờ của y chậm rãi tan đi, nào có tay con gái nào mà có lực lớn như vậy chứ.
Y biện minh: "Cậu hiểu lầm rồi."
Giang Đình cười lạnh một tiếng: "Hiểu lầm chỗ nào, chẳng phải anh nhéo rất hăng say sao? Còn muốn sờ đầu tôi nữa, vậy anh cho tôi sờ trước đi, có qua có lại.'
Hạ Vân Sâm: "... Cậu muốn sờ chỗ nào?”
Y âm thầm chuẩn bị sẵn sàng.
Mặt của y chắc là không thô lắm đâu nhỉ? Trên bụng của y không có thịt đấy chứ? Vết sẹo trên người y sẽ không cấn tay đâu đúng không?
Nhưng rõ ràng Giang Đình chỉ thuận miệng mà nói thôi, cô ngáp một cái thật to.
"Không biết, cứ ghi nợ đi, mệt quá." Cô buông tay ra, tìm một tư thế thoải mái nằm yên, nhắm hai mắt lại.
Mau ngủ đi, mau ngủ đi, cô thật sự không muốn tiếp tục cuộc nói chuyện đêm nay nữa đâu.
Vân Mộng Hạ Vũ
Rõ ràng trước đó còn nói chuyện rất là trong sáng, sao lại đột nhiên thành sờ qua sờ lại rồi.
Để tránh cho chủ đề trở thành kịch dài đêm khuya, cô quyết định ngủ.
Hạ Vân Sâm hơi thất vọng, đành phải nói: "Ừ, ngủ đi."
Giang Đình âm thâm thở phào nhẹ nhõm, lại thoát được một kiếp.
Hai người ai nấy một tâm sự riêng mà ngủ, sáng sớm hôm sau, mặt trời vừa ló rạng, người trong đội đã lục tục rời giường múc nước rửa mặt, nhóm lửa nấu cơm sáng.
Hạ Vân Sâm xuống xe ngựa trước, đợi khi Giang Đình khoác quân áo lên đẩy cửa xe ra, đã thấy y bê nước ấm đi tới.
"Chào buổi sáng!"
Tối hôm qua ngủ khá ngon, thoải mái hơi ngủ dưới đất ngoài trời, Giang Đình có cảm giác bản thân tinh thần tỉnh táo, nhìn Hạ Vân Sâm cũng thuận mắt hơn chút. Hạ Vân Sâm đặt đồ ở trước mặt cô, nói: "Rửa mặt rồi ăn cơm."
"Được."
Giang Đình vén tay áo lên rửa mặt đánh răng, Hạ Vân Sâm thì đứng bên cạnh nhìn cô.
Cô ngồi xổm trên mặt đất, quay đầu nhìn y: "Anh nhìn chằm chằm tôi làm gì?"