Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 373

Cập nhật lúc: 2024-11-13 05:32:00
Lượt xem: 26

"Vì sao?" Hạ Vân Sâm thấp giọng hỏi.

"Hả? Bởi vì dáng người anh cao chứ sao.

"Tôi nói, vì sao lại bảo tôi cùng..."

Giang Đình tỏ ra bình tĩnh, nói: 'ÐĐệm chăn của anh cũng ở đây còn gì, với cả chỗ này vốn nên hai người ngủ, anh vừa không ngáy ngủ vừa thích sạch sẽ, không đánh rắm không nghiến răng, tôi không chọn anh, chẳng lẽ chọn những người khác?"

Hạ Vân Sâm nghe vậy, cuối cùng hơi yên lòng, gật đầu: “Được rồi, ngủ đi."

Được nằm cùng nhau một đêm đã là hạnh phúc lắm rồi, y còn mong câu xa xôi gì chứ.

Hai người nằm xuống, dưới thân lót một lớp chăn đệm, trên người đắp một cái chăn khác, vì vậy cũng khiến hai người bọn họ không thể không sát lại gần.

Hạ Vân Sâm nhắm mắt lại, cố gắng không nhìn sang mặt Giang Đình.

Giang Đình thì lại rất thoải mái mà nhìn y, cười tủm tỉm nói: "Anh đúng là đẹp thật đấy."

Ngắm người đẹp dưới ánh đèn, càng ngày càng đẹp.

Hạ Vân Sâm không biết nên đáp lại thế nào, nghẹn hồi lâu mới ậm ừ nói: “Cậu cũng đẹp."

"Anh đẹp, anh đẹp nhất.

Trong lòng cô, Hạ Vân Sâm có lẽ là đẹp hơn nam chính Triệu Khinh Hồng trong truyện gốc nhiều.

Hạ Vân Sâm trả lời: "Cậu đẹp nhất."

Cứ nói qua nói lại như vậy giống như cuộc nói chuyện của trẻ con năm tuổi, khiến y cuối cùng cũng dám ngước mắt lên nhìn Giang Đình, hai người nhìn nhau, hơi thở đều phun lên trên mặt đối phương.

Đây vốn là một khoảnh khắc cực kỳ mờ ám.

Nhưng Giang Đình không nhịn được, đột nhiên xoay đầu đi cười ha hả.

"Ha ha ha, kỳ cục quá đi, ha ha ha, khụ khụ khụ... Xin lỗi không nhịn được, á, au... Ảnh hưởng đến vết thương rồi..."

Trên mặt cô xen lẫn đau đớn và vui vẻ, ôm n.g.ự.c co rụt thân mình, giống như tự cuộn mình lại.

"Có hại quá, thật là, không được cười nữa, phải nghiêm túc." Sau khi Giang Đình bình tĩnh lại, mở to đôi mắt do ho khan mà hơi đỏ lên nhìn y.

Trong trí nhớ của Hạ Vân Sâm, Giang Đình luôn là một người mạnh mẽ, trên chiến trường cô lấy một đấu trăm, g.i.ế.c người không chớp mắt, bình thường cô có dũng có mưu, kiên cường quả quyết, cô trâm ổn điềm tĩnh, cô có sự ung dung bình tính mà người bên cạnh không có.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-373.html.]

Cô chưa từng để lộ ra khía cạnh yếu ớt, kể cả là hôm giao thừa uống rượu say, cũng sẽ vô thức đánh người.

Lúc cô lạnh lùng từ chối y, lời nói và ánh mắt nhìn y, như d.a.o lạnh cắt thịt đông, từng nhát từng nhát, đến một giọt m.á.u cũng không thấy.

Cô có bao giờ dùng ánh mắt kiểu như bây giờ mà nhìn y chứ?

Yếu ớt mà lại có chút đáng thương, khiến cho trái tim Hạ Vân Sâm mềm lại thành một vũng nước.

Hạ Vân Sâm nhíu mày, đột nhiên lấy hết can đảm, dưới tình thế Giang Đình vẫn còn tỉnh táo, vươn tay nhẹ nhàng sờ vào gò má của cô.

Sau đó hỏi: "Có phải là cậu, có chút thích tôi đúng không?”

Đối diện với cặp mắt trong trẻo của Hạ Vân Sâm, Giang Đình không khỏi ngẩn ra, trong lúc nhất thời không nói nên lời.

Một loại cảm xúc chua xót mà lại khó nhịn tràn ngập trong ngực, khiến trong lòng cô nóng bỏng, ánh mắt né tránh nhìn về nơi khác theo bản năng.

Bởi vì cô cũng không biết.

Cô chỉ cảm thấy nên thử xem mình có thể chấp nhận Hạ Vân Sâm hay không, chứ chưa chắc chắn mình đã có thể chấp nhận hay chưa.

Cô cũng không biết làm sao để cân nhắc được chuyện thích hay không thích vượt xa nhận thức của cô này.

Vậy nên cô thành thật nói: “Tôi không biết, thật đấy."

Vốn tưởng là câu trả lời của mình sẽ khiến Hạ Vân Sâm thất vọng, nhưng y lại hai mắt sáng lên, đôi mắt rực rỡ lấp lánh mà nhìn cô.

Cô không từ chối rõ ràng, chẳng phải đây là một sự tiến bộ rất lớn sao?

"Ừm... Vậy, anh có suy nghĩ gì?" Giang Đình quyết định ném vấn đề sâu xa này cho Hạ Vân Sâm.

Hạ Vân Sâm nghe vậy thì nói: 'Khá tốt."

"Hả... Gì?"

"Tôi nói là, như bây giờ là khá tốt, tôi sẽ kiên nhẫn chờ cậu nghĩ kỹ." Hạ Vân Sâm thấp giọng nói, giống như sợ phá vỡ bầu không khí hài hòa hiếm có này: "Tôi luôn tôn trọng suy nghĩ của cậu."

Vân Mộng Hạ Vũ

Giang Đình cười nhạt một tiếng: "Nếu sau khi tôi nghĩ kỹ rồi, phát hiện mình vẫn không thể chấp nhận anh, chẳng phải phải là anh sẽ rất đau lòng sao?"

Hạ Vân Sâm nở một nụ cười hơi ngốc nghếch, mím môi không đáp lại.

Bởi vì y đã quen. Lần trước lúc Giang Đình từ chối y, trái tim của y đã đã vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ, nhưng sau đó y lại tự khâu lại.

Thêm một lần nữa thì có sao đâu, y sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào.

Loading...