Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 372
Cập nhật lúc: 2024-11-13 05:31:58
Lượt xem: 10
Lúc khóe mắt anh ta thoáng nhìn thấy bóng người bước tới kia, cười nói: "Nghỉ ngơi cho tốt nha Giang đại nhân." Hạ Vân Sâm lạnh mặt ởi tới, nhìn bóng lưng đi xa của Du Nghiêu, nói: Anh ta tới làm gì?”
Giang Đình cười nói: "Không có gì, đúng lúc đi ngang qua thôi, anh ăn cơm chưa?"
'Ăn rồi”
"Tôi đi ngoài một lát, còn tắm qua chút, chuẩn bị nghỉ ngơi, đêm nay anh ngủ ở đâu, tôi đã chiếm mất đệm chăn của anh rồi mà."
Hạ Vân Sâm nói: "Tôi chen vào chỗ đám Tiêu Thừa thôi."
Y vẫn luôn cách xa Giang Đình mấy bước chân, bởi vì y sợ Giang Đình tức giận, sợ cô nghĩ y muốn mượn cơ hội làm chuyện hèn hạ với cô. "Cậu có việc gì thì gọi bọn họ, đám binh lính thân cận ở cách đó không xa, nghỉ ngơi cho tốt.”
Dứt lời, Hạ Vân Sâm nhấc chân định rời đi.
Nhưng y vừa đi được vài bước, sau lưng lại đột nhiên vang lên tiếng của Giang Đình. Hạ Vân Sâm.”
Giọng nói này có vẻ lơ lửng trong gió đêm, giống như vừa thổi một cái là sẽ bay đi.
Thế nên câu tiếp theo của cô khiến cho Hạ Vân Sâm phải nghi ngờ mình đã nghe nhầm rồi.
"Anh ở lại ngủ cùng đi."
Hạ Vân Sâm chợt dừng chân lại, thậm chí không dám quay đầu lại, đầu óc cũng hơi ngây ra.
Giang Đình mời y ngủ cùng.
Giang Đình không đuổi y đi.
Giang Đình không nói y là trong lòng có ý xấu.
Giang Đình...
"Này! Anh sao vậy?" Giang Đình thấy y ngây người đứng đó, không khỏi cất cao giọng gọi một câu.
Hạ Vân Sâm siết nắm đ.ấ.m một cái, cũng không quay đầu lại mà đi luôn.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Người này đúng là." Vẻ mặt Giang Đình khó hiểu: "Chẳng lẽ vẫn còn đang giận sao...
Cô đi ngoài trước, sau đó từ tốn rửa mặt một hồi, lúc này mới quay lại xe ngựa, trèo lên trên rồi nằm xuống.
Cô mở to mắt nhìn trần xe, đầu óc hơi loạn.
Nguyên nhân khiến cô quyết định ngủ cùng với Hạ Vân Sâm, là vì cô quyết định thử gõ cửa hỏi trái tim mình một lần.
Đúng như suy nghĩ trước đó của cô, bây giờ cô không tách khỏi Hạ Vân Sâm được, nhưng Hạ Vân Sâm lại thích cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-372.html.]
Cô không muốn làm một người miệng nói một đằng trong lòng nghĩ một nẻo, cho nên cô quyết định đổi khía cạnh để tự hỏi.
Nếu có một chuyện nào đó bạn không thể từ chối, vậy thì chẳng thà bạn cứ thử chấp nhận.
Đúng, là thử.
Cô là người luôn làm việc thẳng thắn, một khi đã nghĩ kỹ những việc này rồi, cô sẽ quyết định luôn mà không rối rắm nữa.
Còn có một chuyện rất quan trọng đó là, hiện giờ cô công nhận Hạ Vân Sâm là đông đội của mình.
Các đồng đội kiếp trước của cô, bạn đời được chọn đa số toàn là người mà mình đã kê vai chiến đấu, giao sống c.h.ế.t cho người đó.
Lần trước cô từ chối Hạ Vân Sâm, đó là bởi vì cô cảm thấy bọn họ không phải là người chung đường, nhưng sau khi trải qua mấy tháng kề vai chiến đấu, cô cảm thấy Hạ Vân Sâm rất là ăn ý với cô.
Y mạnh mẽ mà lại khiêm tốn, uyên bác mà lại hiếu học, y khoan dung mà lại hào phóng, y... Dù sao đúng là rất tốt.
Chẳng qua cô chưa từng có bạn đời, cô cân phải thử trước xem sao, thử xem rốt cuộc mình có thể gạt bỏ y ra được không.
Trước khi cô thật sự quyết định chấp nhận y, cô sẽ không nói y thân phận của mình.
Cô nghĩ ngợi, lúc đang mơ màng sắp ngủ, cửa xe đột nhiên bị nhẹ nhàng gõ vang.
"AI?"
Giọng nói râu rí của Hạ Vân Sâm vang lên: "Tôi.
Giang Đình xoay người ngồi dậy, đẩy cửa xe ra, thấy Hạ Vân Sâm đứng đó khoác một thân sương lạnh, cũng không biết đã ngẩn người ở bên ngoài bao lâu.
Buổi tối ở thảo nguyên vào mùa xuân vẫn rất lạnh, có sương rơi, các tướng sĩ đều dựng lều trại, hoặc là rúc qua đêm bên lửa trại.
Hạ Vân Sâm như này là đi đâu đây.
Anh không lạnh à? Vào trong đi."
Hạ Vân Sâm nghe vậy thì đưa đèn dầu trong tay cho cô, chống một cái trèo lên trên xe ngựa.
Giang Đình treo đèn dầu lên trên nóc xe, chiếu sáng cả thùng xe toàn là màu cam lờ mờ.
Hạ Vân Sâm đóng chặt cửa xe, hơi căng thẳng.
Lúc nãy y đã đứng bên ngoài suy nghĩ hồi lâu mới xoa dịu được trái tim đập thình thịch của mình, y không biết vì sao Giang Đình mời y ngủ cùng, tóm lại y không từ chối được.
Gần nửa năm này, y vẫn luôn cẩn thận giữ giới hạn bạn bè, giống như bọn họ thật sự chỉ là bạn bè.
Nhưng chỉ có mình y biết, lúc đêm khuya tĩnh lặng, trái tim của y chua xót đến mức nào.
Giang Đình nhấch miệng cười một tiếng, khẽ vỗ vào chỗ trống bên cạnh: "Vừa đủ cho hai chúng ta ngủ, nhưng anh chân dài, có lẽ phải hơi gập đầu gối lên."