Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 371
Cập nhật lúc: 2024-11-12 22:31:56
Lượt xem: 8
Người bên ngoài hình như hơi do dự, rất nhanh tiếng bước chân đã đi xa.
Giang Đình khẽ xoa giữa trán, hít một hơi, sức cùng lực kiệt mà nằm yên.
Hàng ngũ vẫn giữ tốc độ đi về trước như cũ, chẳng bao lâu sau đã dừng lại, bắt đầu dựng trại đóng quân.
Xuất phát từ biên thành, với tốc độ của bọn họ, ít nhất phải đi hai ba ngày mới đi ngang qua một thị trấn, đêm nay cũng chỉ có thể qua đêm trên thảo nguyên.
Người trong đội nhanh nhẹn mà ai làm việc nấy, nấu cơm, cho ngựa ăn, múc nước, dựng trại.
Giang Đình nhẹ nhàng đẩy cửa xe ra, binh lính thân cận canh giữ ở bên ngoài lập tức đi tới nói: "Giang đại nhân, Chỉ huy sứ đại nhân có lệnh, ngài cứ nghỉ ngơi ở trên xe là được, đợi lát nữa sẽ có người đưa đồ ăn tới."
"Tốt quá, cảm ơn."
Giang Đình sờ soạng n.g.ự.c mấy cái, thấy không còn đau như trước nữa, cô ngồi ở cạnh cửa, gác chân lên, hóng gió đêm nhìn bọn họ bận rộn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Một lát sau, mùi đồ ăn bay tới, cô cảm thấy mình hơi đói, nghển cổ nhìn ngó xung quanh, phát hiện mọi người đều bận ăn cơm, không có ai để ý đến cô.
Sao bảo có người đưa cơm cơ mà?
Giang Đình trông mong mà nhìn, do dự không biết có nên tự xuống kiếm ăn hay không, đột nhiên thấy Hạ Vân Sâm bê đồ đi tới.
Hôm qua đội ngũ đi qua một thị trấn, mua thêm một ít thịt thà mới mẻ, đi cùng Tứ hoàng tử còn có đầu bếp, đầu bếp này chuyên nấu cơm cho Tứ hoàng tử, tay nghề hẳn là sẽ không tồi.
Thứ Hạ Vân Sâm bê tới, chính là đặc biệt bỏ tiên ra mời đầu bếp này làm riêng cho.
Thịt kho mua hôm qua cắt thành miếng chưng nóng bày lên trên cơm, còn có một cái đùi gà nướng, một ít rau xào, chay mặn lẫn lộn, nhìn là rất muốn ăn.
Chuyến này của bọn họ không đi đánh giặc, mà là trở về kinh thành nhận thưởng, hơn nữa có Tứ hoàng tử ở đây, cho nên thức ăn rất không tồi.
Bây giờ Giang Đình đã bình tĩnh lại, nhìn Hạ Vân Sâm hơi ngượng ngùng nói: "Cảm ơn, ừm... Lời tôi nói buổi chiều, xin lỗi, anh đừng để ở trong lòng."
"Không sao đâu, là tôi làm cậu bị thương.' Hạ Vân Sâm cầm bát đũa đưa cho cô, rồi tự động lùi ra phía sau hai bước.
Giang Đình xấu hổ nói: "Tôi không trách anh."
Hạ Vân Sâm nói: "Ăn cơm uống thuốc đi, đợi lát nữa tôi bê tới cho cậu."
Giang Đình thở dài, vừa ăn cơm vừa trâm tư.
Sau khi ăn xong, đúng là Hạ Vân Sâm lại đúng giờ xuất hiện, dọn bát đũa, bê một chén tới cho cô uống, còn hỏi cô có muốn đi ngoài hay không.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-371.html.]
Giang Đình gãi gãi đầu: "Tôi tự đi được mà, anh đừng coi tôi như người tàn tật mà chăm thế chứ."
Hạ Vân Sâm gật đầu một cái, bê chén rời đi.
Giang Đình lau mặt, đang định xuống xe đi ngoài, một người đàn ông phe phẩy cái quạt đi tới, cười nói:
"Này là thế nào đây, chân Hạ Vân Sâm khỏi rồi, sao cô lại bị thương? Hai người hợp lại lừa bịp xe ngựa của tôi à?
Giang Đình nhìn thoáng qua Du Nghiêu, lạnh lùng nói: "Vậy anh thu lại đi là được." "Tôi cũng không phải là người tàn nhẫn như vậy." Du Nghiêu phe phẩy cái quạt: "Cô giận dỗi với cún con Hạ à?"
Giang Đình nhíu mày: 'Cún con Hạ gì chứ?"
"Cô không thấy anh ta rất giống cún con sao? Vừa bảo vệ chủ, vừa nghe lời."
Giang Đình: ”... Nói linh tinh gì vậy, có rắm mau thả."
"Hung dữ như vậy làm gì, tôi chỉ tới xem cô thử, cô nói xem chuyện cô bị thương đi, tôi cũng khá tò mò, dựa vào tài nghệ của cô, ai có thể làm cô bị thương được chứ, cô nói cho tôi nghe thử đi, sao mà bị vậy."
"Tôi tự gây ra đấy có được không?"
"Chậc.'
Du Nghiêu nở nụ cười ranh mãnh: "Hạ Vân Sâm làm bị thương đúng không, tôi thấy anh ta hết lấy cơm giúp cô, lại giúp cô tìm thuốc, lòng ăn năn rất là ngay thẳng nhỉ." "Vậy thì sao?"
"Vậy mà cô không cảm động?”
Giang Đình mím môi không nói gì.
Dĩ nhiên là cô có cảm động, rất nhiêu chuyện Hạ Vân Sâm đã làm, cô đều cảm động.
Nhưng cũng có chút sợ hãi khiến cô không thể nói ra.
Giống như có thứ gì đó không chịu sự khống chế.
Cô hơi sợ loại cảm giác này, bởi vì cô thích tất cả mọi chuyện đều phải được tính trước mà khống chế ở trong tay mình.
Du Nghiêu ngó đầu tới thấp giọng nói: 'Haiz, cô định bao giờ thì nói thân phận của cô cho anh ta đây, tôi thấy cô không có khả năng giấu cả đời."
Giang Đình lạnh nhạt nói: "Tạm thời chưa nghĩ đến."
Du Nghiêu khẽ đảo con ngươi, nhún vai: Được thôi, vậy thì cứ chờ đợi xem sao."