Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 364
Cập nhật lúc: 2024-11-13 05:31:45
Lượt xem: 6
Bận rộn như thế hơn nửa tháng sau, mùa xuân sắp kết thúc rồi, tiếp theo chỉ cần diệt cỏ bón phân là được.
Giang Đình và Hạ Vân Sâm bắt đầu thu dọn hành lý, chuẩn bị theo đội ngũ của Tứ hoàng tử về kinh.
Sau khi biết được Giang Đình muốn đi kinh thành ít nhất một hai tháng, Tạ Ninh giống như gặp phải sấm sét giữa trời quang, ai oán nhìn cô: “Chúng ta mới tụ cùng một chỗ chưa được mấy ngày, anh lại phải đi."
Giang Đình nhét quần áo mùa xuân của mình vào túi đựng quần áo, suy nghĩ một hồi lại lấy ra một ít.
Bây giờ tốt xấu gì cô cũng là người có thu nhập năm trăm lượng một tháng, phóng mắt toàn bộ Biên thành, có quan viên được số tiền lương bằng cô? Vì thế cô quyết định mang theo hai bộ quần áo giặt thay đổi là được, đến kinh thành rồi mua cái mới.
"Ngoan, đây là lệnh của triêu đình, tôi không đi sẽ bị giết."
"Nghiêm trọng như vậy sao?" Tạ Ninh hoảng sợ.
"Đúng vậy, rất nghiêm trọng, tôi mang đồ ăn ngon vê cho anh được không?"
"Được rồi." Tạ Ninh nghe vậy nhưng vẫn rất luyến tiếc: "Vậy anh phải nhanh lên nhé, đừng cảm thấy kinh thành náo nhiệt rồi lại không muốn trở về đấy."
"Tôi là loại người như vậy sao.' Giang Đình vuốt tóc anh ta: "Ngoan ngoãn luyện nấu ăn, tôi trở về sẽ kiểm tra đó nha. Bây giờ Hà Kính quản lý lương thảo, Tần Quyết quản lý chuồng dê, bao giờ anh mới lăn lộn lên vị trí quản sự?”
Tạ Ninh lườm cô một cái: Vậy anh kéo quản sự phòng bếp nhỏ kia xuống đi."
Lúc này, Tần Quyết đột nhiên vén rèm lên đi vào, thấy Giang Đình đang thu thập hành lý, anh ta dừng lại, nói: "Giang Đình, anh chuẩn bị đi kinh thành sao?"
Giang Đình gật đầu: "Ừ, buổi chiều phải đi rồi."
Cô cười cười: "Tân Quyết này."
"Hả?"
"Tôi đi rồi, phiên anh săn sóc cho Tạ Ninh và Hà Kính nhé."
Tạ Ninh bất mãn nói: "Ai cần anh săn sóc chứ, nói tôi săn sóc anh ta còn có lý hơn."
Tần Quyết gật đầu, bình tĩnh nhìn Giang Đình nói: "Được."
Anh ta thở dài, cười nói: "Chờ anh trở vê, bảo trọng."
Không biết tại sao, Giang Đình nhìn vẻ mặt kia của anh ta, đột nhiên nhận ra thoáng qua một chút vẻ đau thương, nhưng cô không nghĩ nhiều, nói: "Được, vậy tôi đi đây."
Tạ Ninh Tân Quyết đi theo cô ra ngoài, đám người Hà Kính và Chu Đông cũng chạy tới tiễn đưa, một đám lính bếp đưa cô đến bên ngoài đại doanh mới lưu luyến không rời dừng bước chân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-364.html.]
Hạ Vân Sâm cưỡi trên lưng ngựa, nhàn nhạt nhìn qua, Tiêu Thừa kêu lên: "Nhiều người đến tiễn như vậy sao!"
Chu Đông nói: "Anh phải chăm sóc tốt cho Giang Đình, nếu cậu ấy thiếu một sợi lông, tôi sẽ không tha cho anh đâu.
Tiêu Thừa tỏ vẻ sợ hãi: "Tôi nào dám, người nhà tôi còn ở trong tay anh, anh cũng phải trông chừng cho tôi đó."
Tạ Ninh tiến lên ôm vai Giang Đình: "Phải vê sớm một chút đó."
Giang Đình ôm lại anh ta một cái: "Biết rồi biết rồi."
Cô đeo túi quân áo trên lưng rồi leo lên ngựa, phất phất tay nói: 'Đừng đưa nữa, trở về đi!"
Chuyến đi này, Hạ gia quân có tổng cộng hai mươi người, trước tiên phải đến biên thành hội hợp với đám người Tứ hoàng tử, rồi mới về kinh thành.
Sau khi chạy được một đoạn, Giang Đình quay đầu lại nhìn, thấy bọn Tạ Ninh còn đứng tại chỗ nhìn cô, trong lòng cô không khỏi xót xa, nghiêng đầu vung roi ngựa dứt khoát mà đi.
Bọn họ mất hơn nửa ngày mới tới biên thành, sau khi nghỉ ngơi một đêm ở biệt viện Hạ gia, sáng sớm hôm sau đã chuẩn bị ra khỏi thành.
Vân Mộng Hạ Vũ
Giang Đình cưỡi ngựa chậm rãi đi vê phía trước, cô theo sát phía sau Hạ Vân Sâm, nhịn không được quấn chặt áo khoác của mình.
Cuối tháng Tư trời vẫn còn hơi lạnh, ngồi trên lưng ngựa có chút lạnh lẽo.
Ngoại trừ Tứ hoàng tử đi đầu đội ngũ ngồi xe ngựa, những người khác đều cưỡi ngựa theo sau.
Đi tới đi lui, Hạ Vân Sâm quay đầu nhìn cô nói: “Lạnh không?”
"Không lạnh." Giang đình lắc lắc đầu: "Nhưng có chút buồn ngủ."
Ngựa đi rất chậm, lắc qua lắc lại như là đang thôi miên, thường ngày cô cưỡi ngựa đều chạy như bay, còn bây giờ giống như đang ngôi xe lắc đồ chơi của trẻ con.
Hạ Vân Sâm nói: "Không bằng tôi và cậu cùng cưỡi chung một con ngựa."
"Hả... ?"
Hạ Vân Sâm ho nhẹ một tiếng: "Nếu cậu buồn ngủ, có thể ngồi trước tôi ngủ, không sợ ngã.
Giang Đình nghe vậy lập tức tỉnh lại ngay, ngồi thẳng người: "Cảm ơn đại nhân, nhưng tôi không còn buồn ngủ nữa.
Cô nhìn vê phía trước, làm ra vẻ vô cùng tỉnh táo.
Trong mắt Hạ Vân Sâm hiện lên ý cười.
Lúc này, một tiểu thái giám từ phía trước đội ngũ chạy tới, đứng trước ngựa của Giang Đình và Hạ Vân Sâm, cúi đầu cung kính nói: "Nô tài bái kiến Hạ đại nhân, Giang đại nhân."