Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 358
Cập nhật lúc: 2024-11-12 20:46:54
Lượt xem: 11
Lần trước, Cao công công kia đúng là một ông già xui xẻo, vừa đến Hạ gia quân tuyên chỉ, khi trở về lại gặp phải người Bắc Nhung cho đi bán muối luôn.
Vốn dĩ anh ta muốn Cao công công nhìn trúng Giang Đình, tìm cách đưa cô đi, nhưng cuối cùng Cao công công lại c.h.ế.t không toàn thây, đúng là thành công thì ít mà thất bại thì nhiều.
Nhóm Giang Đình quay trở lại trại tạm thời, bắt đầu thu dọn đồ đạc vào ngày hôm sau, chuẩn bị quay trở lại Yến Tử Khê.
Đại doanh Tây Bắc cũng bắt đầu quay về căn cứ.
Lân này, Hạ gia quân gia phái ra một vạn quân, mang theo hơn chín ngàn quân trở vê, đây là trận chiến có thương vong thấp nhất trong lịch sử. Trước khi rời đi, Giang Đình quyết định quay về thăm nhà, Tạ Ninh đương nhiên cũng đi cùng cô.
Hai người trở vê nhà, dọn dẹp nhà cửa từ trong ra ngoài, lấy chăn ra phơi nắng rồi trông những cây giống, hạt hoa mua từ Biên thành vào trong sân.
Nhìn khoảng sân nhỏ được sắp xếp ngăn nắp, Giang Đình mỉm cười, lần sau cô về, nơi này sẽ tràn ngập hoa, cô sẽ mời bạn bè đến đây làm khách.
Hai người khóa cửa, cưỡi ngựa trở lại Biên thành. Vừa đi, Giang Đình chợt nhớ ra điêu gì đó, cô nhìn thôn của chị gái Tần Quyết trước mặt rồi nói: "Chúng ta đi gặp chị Tần đi."
Tạ Ninh không nghi ngờ gì, nói: "Được."
Giang Đình quay ngựa, nhanh chóng tiến vào trong thôn, nhưng khi đến nhà của chị gái Tần Quyết, cô phát hiện trước cửa có một đống lá rơi, một mảng tường trong sân bị sập, không có ai sửa chữa, còn có một con d.a.o lớn treo trên cửa.
Nhìn thấy hai người, có người dân đi ngang qua tốt bụng hỏi thăm: "Các cậu đến đây để gặp Tần Tuyết Liên sao?"
Giang Đình nghe vậy bèn nói: “Vâng, ông ơi, ông có biết gia đình họ đã đi đâu không?”
Ông già lắc đầu xua tay, như đang giấu điều gì đó bí mật: "Tôi không biết, nhưng gia đình này rất kì lạ, họ đã chuyển đi trong một đêm, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì."
Tạ Ninh Kỳ nói: "Hả? Đột nhiên chuyển đi? Bọn họ xảy ra chuyện gì rồi sao? Tần Quyết có biết không? Chúng ta phải nhanh chóng quay vê báo cho anh ấy biết."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-358.html.]
Giang Đình nói: “Quên đi, bọn họ có lý do của mình, ta đi thôi."
"Ô_. Giang Đình lên ngựa, nhìn lại con hẻm, như thể đã nhìn thấy chiếc khăn quàng cổ mà cô đưa cho Tần Quyết vào hồi đầu tháng đã bị người phụ nữ Hồi Hộc kia xé bỏ và ném xuống đất, giãm đạp dưới chân, sau đó bị bao phủ bởi tuyết dày.
Rốt cuộc Tần Quyết muốn đi đâu?
Ngày hôm sau, Giang Đình và những người khác nhanh chóng đuổi kịp đội đại quân đã lên đường quay trở lại Yến Tử Khê.
Tạ Ninh xuống ngựa, vung chân về chỗ lính bếp, nhìn Tần Quyết, do dự mãi, nhưng nghĩ đến những lời Giang Đình nói, cuối cùng y cũng bình tĩnh lại, không nói thêm gì nữa.
Bây giờ, Giang Đình là tham quân, đã có ngựa riêng. Đây là con ngựa tốt do Hạ Vân Sâm tặng cho cô, là ngựa thuân chủng, tính tình ôn hòa hiếm có, rất bám người. Chỉ trong vòng hai ngày, nó đã nhận Giang Đình là chủ nhân của mình.
Khi đi về phía Yến Tử Khê, thời tiết trở nên ấm áp hơn, băng tuyết trên đỉnh tuyết tan chảy, hòa vào dòng sông nhỏ, nước trong vắt. Các binh sĩ lấy nước rồi dắt ngựa đi ăn đám cỏ non mới mọc.
Vân Mộng Hạ Vũ
Giang Đình đặt tên cho con ngựa của mình là Truy Phong, tuy nó rất quê mùa nhưng cô thấy nó nghe khá hay.
Truy Phong không nhiều tuổi lắm, chỉ được coi là thiếu niên trong bầy ngựa. Giang Đình dẫn nó đi ăn cỏ, sau đó kiên nhãn chải lông cho nó.
Giữa thảm cỏ xanh, vài bông hoa nhỏ màu trắng hồng nở rộ, vó ngựa giãm qua đồng cỏ, hất tung đám cỏ lên, các bĩnh sĩ cũng bắt đầu chạy theo, ra sức đuổi theo mùa xuân.
Họ đi suốt hai ngày, cuối cùng cũng nhìn thấy doanh trại Hạ gia quân mà họ xa cách đã lâu.
Những người lính ở lại đã nhận được tin họ sẽ trở về, tất cả đều đứng chờ ở cổng doanh trại. Khi nhìn thấy bóng đoàn quân đông nghịt leo lên đồi, mắt họ sáng lên, hò reo phấn khích: "Trở lại rồi! Họ đã trở lại!"
Các chiến sĩ đi xuất chinh cũng phấn khởi chạy xuống, dang rộng vòng tay hai tay. Hai bên ôm lấy nhau, một nhóm đàn ông mừng rỡ hân hoan, vừa khóc vừa cười.
Những người lính ở lại phần lớn đều là cựu thương binh, mỗi lần ra chiến trường đồng nghĩa với việc sẽ có thêm nhiều đồng đội giống họ, cụt tay, cụt chân, thậm chí mất mạng và bị chôn vùi trong cát. Vậy nên, những ngày qua, họ luôn hy vọng chiến tranh sẽ sớm kết thúc.