Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 356
Cập nhật lúc: 2024-11-12 20:46:50
Lượt xem: 15
"Vậy thì nhanh chóng quay vê kinh thành đi."
"Hahaha, cô nóng lòng muốn đuổi tôi đi vậy à, sợ tôi tiết lộ với Hạ Vân Sâm cô thật ra là nữ sao? Ái chà, nếu y biết được điều này, vẻ mặt của y sẽ rất đặc sắc cho mà xem."
Giang Đình trừng mắt nhìn anh ta: "Tôi thực sự không thể nhìn ra, thượng tá Du hóa ra là một kẻ lắm điều. Bộ quân phục kiếp trước đã ức chế được bản chất nhiêu chuyện của anh rồi sao?"
Du Nghiêu đáp trả: "Cũng như nhau cả thôi, sự quyến rũ của thiếu tá Giang vẫn như trước, đã hóa trang thành nam rồi có thể mê hoặc được Hạ Chỉ huy sứ.
Giang Đình nhướng mày: "Đến cả điêu này anh cũng biết, anh đã điều tra tôi bao nhiêu rồi?"
"Cái này còn cân điều tra sao?" Du Nghiêu cười nói: "Chỉ cân nhìn ánh mắt anh ta nhìn cô thì đến chó cũng có thể biết được anh ta có ý gì.
"Được rồi, tôi biết anh là chó rồi, mau cút đi, đừng ở biên giới quấy rầy tôi nữa.
Giang Đình xoay người định rời đi, Du Nghiêu bèn ngăn cô lại: 'Chờ một chút, chúng ta còn chưa nói chuyện chính nữa mà.'
"Anh còn muốn nói gì nữa?" Giang Đình quay đầu lại, cau mày nhìn anh ta.
Du Nghiêu nở nụ cười bí hiểm: "Cô đã trở thành tham quân. Chiếu theo điều lệ, quan chức từ ngũ phẩm trở lên phải đến kinh thành để gặp Hoàng đế. Vừa hay Hạ Vân Sâm cũng về kinh để báo cáo về nhiệm vụ, cô không muốn cân nhắc việc đi cùng tôi sao?"
Giang Đình đột ngột dừng lại, vẻ mặt khó đoán: "Tôi có thể thôi làm tham quân được không?"
Du Nghiêu giơ tay lên: "Không được, hơn nữa cô định giải thích với Hạ Vân Sâm như thế nào? À đúng rồi, không phải cô rất muốn đến kinh thành chơi sao? Mặc dù thời đại này rất lạc hậu, nhưng kinh thành vẫn khá phồn hoa đó.
Vân Mộng Hạ Vũ
Giang Đình im lặng, không lên tiếng.
Du Nghiêu nói: "Tôi thành tâm mời cô đi mà. Tôi xuyên không đã nửa năm, suốt ngày đóng giả Tứ hoàng tử thật sự rất mệt mỏi, khó khăn lắm mới gặp được một người quen cũ biết rõ mọi chuyện, tôi muốn trò chuyện với cô nhiêu hơn."
Giang Đình lạnh lùng nói: "Tôi không muốn, tôi không có gì để nói với anh, đấu võ thì được."
"Cô có thể ngừng bắt nạt người khác được không?" Du Nghiêu cười khổ: "Được rồi, vậy tôi chỉ có thể sử dụng sát chiêu của mình. Nếu cô không đi... Tôi sẽ bắt nạt Tiểu Hạ yêu quý của cô ở kinh thành."
"Râầm!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-356.html.]
Một tiếng động lớn vang lên.
Hạ Vân Sâm và vị quan đang canh cửa giật mình, vội vàng mở cửa lao vào.
Giang Đình và Tứ hoàng tử đứng tách ra, khoảng cách khá xa, Giang Đình vẫn giữ tư thế đ.ấ.m xuống, chiếc bàn vô tội bắt đầu nứt ra.
Giang Đình mở lòng bàn tay vỗ nhẹ lên mặt bàn, chiếc bàn cứng đầu không còn trụ được nữa, lập tức vỡ thành bốn năm mảnh, giống như vẻ mặt của Hạ Vân Sâm và vị quan kia vậy.
Đây là một chiếc bàn gỗ nguyên khối, làm bằng gỗ cao cấp, bàn nặng đến bốn người mới nâng được, vậy mà lại bị nắm đ.ấ.m của Giang Đình đập vỡ thành từng mảnh?
Du Nghiêu cảm thấy đầu mình có hơi sưng lên, giống như bị Giang Đình đánh vào đầu.
Không còn võ công nữa, chẳng lẽ anh ta chỉ có thể chịu sự khống chế của Giang Đình thôi sao?
"Ngươi, ngươi, ngươi! To gan!" Viên quan kia quát lên, đứng chắn trước mặt Du Nghiêu: "Người đâu! Mau đến hộ giát"
Lính gác cửa nghe thấy vậy thì lập tức muốn xông vào, nhưng Hạ Vân Sâm đã chặn cửa lại, nói: "Tứ điện hạ, có phải đã có hiểu lầm gì không?"
Môi run lên, Du Nghiêu lau mồ hôi lạnh: "Ừ, là hiểu lầm."
Giang Đình bình tĩnh vỗ vỗ bụi trên tay, nói: "Tôi nhất thời trượt tay, cái bàn này chất lượng kém quá."
Cô nhìn Du Nghiêu, cười nói: “Tứ điện hạ, sau này ngài đừng nói những lời như vậy nữa, tôi sẽ tức giận đó. Một khi tức giận rồi, tôi sẽ không khống chế được tay mình đâu."
Nghe vậy, Hạ Vân Sâm đột nhiên nhìn về phía Du Nghiêu.
Tứ hoàng tử đã nói gì mà lại khiến Giang Đình tức giận như vậy?
Y không khỏi có hơi cảnh giác với Du Nghiêu.
Du Nghiêu cười nói: "Anh bạn trẻ, sao cậu lại tức giận như vậy? Được rồi, hôm nay hai người cứ về trước đi, tôi cho hai người hai mươi ngày để về quân doanh thu xếp công việc. Hai mươi ngày sau, chúng ta sẽ lên đường hồi kinh."
"Vâng! Tiểu nhân cáo từ!" Giang Đình nheo mắt mỉm cười, cảnh cáo liếc nhìn Du Nghiêu, chắp tay rồi quay đi.
Dù sao bây giờ Du Nghiêu cũng không có võ công, cô còn sợ cái rắm, mà cho dù có võ công đi chăng nữa thì cô cũng chưa bao giờ sợ anh ta.