Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 340
Cập nhật lúc: 2024-11-12 20:46:10
Lượt xem: 13
"Ê ê ê, đứng yên!" Giang Đình ôm trọn lấy y, đưa người vào trong lòng mình, tay còn không cẩn thận chạm vào cái m.ô.n.g của người ta một chút.
Hạ Vân Sâm: ....'
Trong bóng đêm, Giang Đình đã nhận ra có điều gì đó không đúng, cô sợ tới mức nhanh chóng buông tay ra, chột dạ nói: "Hiểu lầm, hiểu lầm thôi, tôi không cố ý đâu."
Hạ Vân Sâm có chút cắn răng nghiến lợi nói: Không sao, đi thôi.'
"Được...
Giang Đình thành thật đi theo sau lưng Hạ Vân Sâm, ngậm chặt miệng không dám nói câu nào, chỉ im lặng mò mẫm vách tường và cúi đầu đi về phía trước. Đi trong chốc lát, Hạ Vân Sâm đột nhiên dừng bước, Giang Đình cũng đã nhận ra điều gì đó, hai người chăm chú lắng nghe, có thể cảm nhận được tiếng bước chân của ai đó phía trên đầu mình.
Giang Đình nhỏ giọng nói: "Đã đến lối ra chưa?"
"Rôi.'
Hạ Vân Sâm quay đầu lại nói: "Lát nữa hãy cùng nhau hành động, sẽ dễ hỗ trợ lẫn nhau hơn."
"Được.
Giang Đình nắm chặt bao quần áo của mình, trong lòng nổi lên cảm giác hưng phấn mơ hồ, đây là lần đầu tiên cô bước vào doanh trại của địch sau khi xuyên qua, điều này khiến cô tìm lại được cảm giác như đang thực hiện một nhiệm vụ ở kiếp trước.
Chẳng qua khi đó người đồng hành cùng cô là đồng đội ở kiếp trước, còn hiện tại người đang đi bên cạnh cô là Hạ Vân Sâm.
Sau khi tiếng bước chân trên đầu xa dần, Hạ Vân Sâm giơ tay đẩy tảng đá chắn ở cửa hầm ra, hai người bò lên với bộ dạng mặt xám mày tro.
Giang Đình phủi bay bụi bặm trên người rồi nhìn xung quanh thì phát hiện mình đang ở trong một kho chứa củi, trên mặt đất có rất nhiều mảnh vụn chất đống, lối vào đường hầm không dễ bị người khác phát hiện.
Nhìn xuyên ra ngoài cửa sổ thì có thể nhận ra kho chứa củi nằm trong sân của một nhà nông bình thường, trên sân có đủ loại dấu vết khác nhau cho thấy gia đình này có người ở.
Nhưng hiển nhiên, những người sống ở đó không phải là chủ nhân ban đầu của ngôi nhà mà chính là người Bắc Nhung, bọn tu hú chiếm tổ chim khách.
Giang Đình nháy mắt ra hiệu, cô vác bao quần áo của mình, hai người lặng lẽ bước ra khỏi sân.
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-340.html.]
Hiện giờ người dân sống trong thị trấn phần lớn là người Bắc Nhung, nửa quân nửa dân, người dân bản địa đã chạy trốn về phía Nam từ lâu hoặc c.h.ế.t dưới lưỡi d.a.o của người Bắc Nhung.
Hạ Vân Sâm rất quen thuộc với thị trấn này, hai người nhanh chóng thăm dò cách bố trí tuần tra chung, sau đó lại mang túi thuốc nổ đến đặt ở nơi sẽ không bị tuyết vùi lấp, lúc này họ mới ẩn nấp và chuẩn bị quay lại đường hâm bí mật để đi về.
Nhưng khi bọn họ đi đến bên ngoài sân của căn nhà nông đó, lại phát hiện trong sân có mấy người đang chuẩn bị cơm tối.
Giang Đình đạo: "Xem ra chúng ta chỉ có thể chờ ở bên ngoài đã, hoặc là đợi đến khi trời tối rồi mới trốn được mấy người gác cổng mà đi." Lính tuần tra xung quanh thị trấn này được bố trí rất chặt chẽ, quay trở lại bằng đường hầm bí mật là an toàn nhất.
Hạ Vân Sâm gật đầu, hai người tìm một đống cỏ để núp và ngồi co ro trên mặt đất, giữa đống cỏ khô và bức tường có một góc trống, thỉnh thoảng có người Bắc Nhung đi ngang qua đống cỏ khô cũng không phát hiện ra bọn họ.
Giang Đình nói: “Có đói bụng không?”
"Vẫn ổn."
Bôn ba cả ngày trời như vậy sao có thể không đói chứ, dù sao thì Giang Đình đã sắp c.h.ế.t đói, cô không kìm được mà xoa bụng.
Hạ Vân Sâm ngước mắt nhìn cô, nói: "Tôi đi tìm chút đồ ăn cho cậu."
"Không cần, không cần, tôi vẫn còn hai miếng bánh khô ép ở đây.' Giang Đình nói xong thì lấy ra hai gói giấy dầu nhỏ từ trong túi, cho Hạ Vân Sâm một cái.
Không có nước, việc ăn bánh khô ép có xu hướng khiến người ta nghẹt chết.
Khi đang ăn, Giang Đình đột nhiên nhớ tới một sự kiện, cô bèn thuận miệng hỏi: "À mà... Vì sao hôm đó tên thái giám ấy đột nhiên rời đi gấp như thế?"
Hạ Vân Sâm dừng một chút, bình tính nó: "Đột nhiên mắc bệnh hiểm nghèo."
"Bệnh hiểm nghèo ư? Đã c.h.ế.t rồi sao?”
"Khu... Hạ Vân Sâm không ngờ cô lại hỏi thẳng thắn và chính xác như vậy: "Ừm, trên đường đi thì đột ngột tử vong, không ai biết nguyên nhân."
Cao công công có ý nghĩ như vậy đối với Giang Đình, lại từng lợi dụng thân phận thái giám cầm bút để cướp đoạt bao nhiêu mồ hôi nước mắt của người dân, để ông ta c.h.ế.t đã là quá từ bi, vừa lúc hiện giờ hai nước đang chiến tranh, cứ đổ thừa cái c.h.ế.t của Cao công công lên trên đầu người Bắc Nhung hoặc là người Hồi Hộc, bệ hạ cũng không thể nói gì hơn.
(Hạ Vân Sâm: Cha chả, dám mơ ước vợ ông à! Đáng chớt!)