Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 339
Cập nhật lúc: 2024-11-12 20:46:08
Lượt xem: 9
Giang Đình không từ chối mà xoay người ra lệnh: "Dùng lực mạnh hơn một chút.
Hạ Vân Sâm làm theo lời cô, khiến Giang Đình thoải mái hơn rất nhiều.
Giang Đình nói: "Đến đây, tôi cũng xoa bóp cho anh."
Cô đưa tay sờ lên bả vai của Hạ Vân Sâm rồi ấn xuống, Hạ Vân Sâm kêu lên một tiếng đau đớn, không nhịn được nói: "Nhẹ chút."
Giang Đình ngượng ngùng: "Xin lỗi, tôi không để ý, có vẻ như sức mạnh của tôi lại tăng lên."
Cô vội đ.ấ.m lưng cho y một cách lấy lòng: "Việc này thì phải cảm ơn mấy tháng nay anh đã chỉ bảo tôi, kỹ năng của tôi lại được nâng cao rất nhiều rồi." ".." Hạ Vân Sâm đành phải nói: "Tôi cũng có một chút tiến bộ."
"Đợi lát nữa khi chúng ta vào trong, hãy tìm kiếm chỗ nào phù hợp để chôn túi thuốc nổ."
Giang Đình vỗ vào cái túi lớn của mình: "Tôi đã tính toán xong hết rồi, sau khi chúng ta vẽ bản đồ tuần tra thị trấn thì yêu cầu trinh sát tiến vào để chôn túi thuốc nổ; đến lúc đó chỉ cần dùng mũi tên châm lửa b.ắ.n trúng túi thuốc nổ này thì có thể kích cháy bọn họ."
Những túi thuốc nổ này khác với những túi thuốc nổ trộn thêm vôi sống mà cô làm trước đó, trong những túi thuốc nổ này được bỏ thêm đầy dầu thông và các chất hỗ trợ quá trình đốt cháy khác, chúng có thể bốc cháy chỉ băng một tia lửa nhỏ.
Đến thời điểm hai bên bắt đầu giao chiến, hỏa hoạn đột nhiên bùng phát khắp nơi trong doanh trại của người Bắc Nhung, nghĩ thử cũng biết trận này không thể đánh đàng hoàng được.
"Liệu nó có bị chôn vùi trong tuyết và không thể bốc cháy không?"
Giang Đình đạo: "Cho nên chúng ta phải tìm được vị trí tốt, tốt nhất là đặt ở dưới mái hiên, trong đống cỏ khô, trong đống củi lửa, hoặc phía dưới chuồng bò.'
Hạ Vân Sâm âm thâm gật đầu, nhỏ giọng nói: "Đã đến lúc phải đi rồi. Nếu ở đây lâu quá có thể sẽ không thở nổi."
Giang Đình đạo: "Đúng là không khí trong đây không được thông thoáng.'
Cô vừa ngẩng đầu chuẩn bị đứng lên, nào ngờ Hạ Vân Sâm cũng đứng dậy vào lúc này, trong đường hầm tối đen không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, hai cái đầu của họ đập mạnh vào nhau.
"Chết tiệt!"
Giang Đình không ngờ loại chuyện này còn có thể xảy ra, trán cô đau nhức dữ dội, nửa người đang đứng lên lại ngồi phịch xuống.
Cô xoa trán, đau đến nỗi suýt ngất đi.
Chỉ là cô đột nhiên phát hiện, Hạ Vân Sâm sao lại không cử động.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-339.html.]
Chẳng lẽ thật sự bị cô đụng cho ngất rôi sao?
Sức lực của cô bây giờ còn mạnh hơn Hạ Vân Sâm, dù đầu có đụng khiến người ta ngất đi cũng thật sự không phải là chuyện lạ.
"Hạ Vân Sâm, anh thế nào rồi?"
Xung quanh đều tối đen, thị lực của Giang Đình có tốt đến đâu cũng không thể nhìn thấy gì, chỉ có thể mò mẫm đi qua tìm kiếm anh.
Cô đụng phải chân của Hạ Vân Sâm bèn nhanh chóng đưa tay sờ lên trên, khi sờ đến hông của anh thì tay đã bị người kia bắt lấy.
“Tôi không sao.'
Trong bóng tối, giọng nói của Hạ Vân Sâm có chút không thoải mái.
"Anh bị thương chỗ nào?" Giang Đình gần như ngay lập tức kết luận rằng y không được ổn, cô lại đi tới gân hơn một chút, đưa tay chạm vào mặt y, rồi đến trán y.
"Chỉ là bị đụng cho bất tỉnh vài giây mà thôi." Hạ Vân Sâm chống người ngồi dậy, có chút bất lực.
Cái đầu của Giang Đình chẳng lẽ băng sắt ư, khoảnh khắc vừa va chạm y cứ tưởng mình đã đụng phải một tấm sắt, khiến cả người đều choáng váng luôn.
Y còn chưa phản ứng kịp, cô lại chạy tới sờ loạn một phen, suýt chút nữa tinh... Nhâm, m.á.u trong người y dâng m.á.u lên não rồi.
Giang Đình xin lỗi nói: "Xin lỗi... anh thực sự không sao chứ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô có chút lo lắng nghĩ rằng, Hạ Vân Sâm cũng có thể bị cô đụng cho choáng váng, xem ra mấy tháng nay sức mạnh của cô thật sự đã tăng lên không ít, sau này phải chú ý nhiều hơn một chút .
"Không sao, tiếp tục đi thôi."
"Tôi giúp anh vác đồ nhét"
"Không cần."
"Anh khom lưng rất không thoải mái, để tôi làm đi."
Giang Đình vừa nói vừa đưa tay đi lấy bao quần áo của Hạ Vân Sâm, nhưng trên lưng cô cũng đang đeo một bao quần áo, đường hầm này rất hẹp, chỉ vừa đủ để xoay người mà thôi, hai người giằng co một hồi thì thẳng thừng bị quấn vào nhau trong bóng tối.
"Chờ đã, hình như bao quần áo bị mắc lại rồi."
Giang Đình nói xong thì khẽ giật bao quần áo nhưng nó không hề di chuyển, cô dùng nhiều sức hơn một chút thì cái này hỏng luôn rồi. Hạ Vân Sâm đang vùi đầu nghiêm túc tháo hai bao quần áo bị quấn vào với nhau, đột nhiên bị cô kéo bất ngờ, cả người y bị kéo đi về phía trước một bước, va thẳng vào trên người Giang Đình.