Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 329
Cập nhật lúc: 2024-11-12 20:45:51
Lượt xem: 13
Người này là một người biết ẩn nhẫn. Trong Hạ gia quân, khi thời tiết dân
ấm lên, thời gian các tướng sĩ thao luyện dần khôi phục lại như ban đầu, thậm chí cường độ càng lớn hơn. Các binh lính của đầu bếp doanh cũng không rảnh rỗi, ngoại trừ làm cơm tập thể, thời gian khác đêu đang cố gắng tạo ra bánh khô ép.
Bởi vậy lần này là chinh phạt phương bắc này, giữa trời băng đất tuyết khó có thể tìm được củi lửa, có thể đun chút nước sôi đã là chuyện không dễ dàng, chớ nói chi là nấu cơm. Cho nên tâm quan trọng của bánh khô ép đối với chiến dịch lần này có thể tưởng tượng được, có thể chuẩn bị nhiều một chút thì đỡ được phân nào.
Nó có thể ăn sống được hoặc ngâm trong nước nóng thành cháo. Trong đầu bếp doanh, Giang Đình vừa mài đá vừa dùng bàn chải nhỏ quét hạt gạo trên đỉnh vào trong lỗ nhỏ.
Theo cối đá xoay vù vù, bột gạo vụn không ngừng rơi vào trong máng bên dưới.
Những hạt gạo này được nấu chín và rang, trộn đều với muối và mỡ heo, bột gạo xay ra được thu gom và nhanh chóng chuyển sang công đoạn tiếp theo để hoàn tất quá trình nén và đóng gói.
Tạ Ninh bưng một bát cơm khô đi tới, ngạc nhiên nói: "Này, Giang Đình, sao hôm nay anh lại tới đầu bếp doanh vậy?”
Từ sau khi Giang Đình được thăng chức tòng quân, đó chính là thân rồng thấy đầu không thấy đuôi, ngoại trừ buổi tối vê đầu bếp doanh nghỉ ngơi, thì dường như ban ngày không nhìn thấy bóng dáng của cô đâu cả. Giang Đình cười nói: "Bánh khô ép này là do tôi phụ trách, đương nhiên tôi phải đến xem rồi."
Trước đó vài ngày cô chủ yếu ở trong kho vũ khí nghiên cứu thuốc súng, hiện tại bao thuốc nổ và tên lửa đã tiến vào sản xuất lượng lớn, cô cũng có thời gian đến đầu bếp doanh dạo chơi.
Để dự trữ bánh khô ép, đầu bếp doanh thậm chí còn sửa một nhà kho bên cạnh kho lúa, thỉnh thoảng cô phải bớt chút thời gian đi xem một chút.
Tạ Ninh cười hì hì nói: "Bây giờ chúng ta đã có thể làm nhuần nhuyễn rồi, anh nhìn xem kìa, không có vấn đề gì chứ."
Vân Mộng Hạ Vũ
Giang Đình hài lòng nói: "Ừ, không có vấn đề cả."
Lúc này, một đầu bếp ở bên cạnh hỏi: "Giang tòng quân, nghe nói Tứ hoàng tử tự mình lĩnh binh xuất chinh đúng không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-329.html.]
Giang Đình nghe vậy trả lời: "Đúng vậy, ngày hôm trước tới biên thành, chắc chắc ý chỉ sẽ được truyền xuống nhanh thôi.'
Mọi người không khỏi bàn tán: "Tứ hoàng tử có phải là vị điện hạ hòa thân với công chúa của Hồi Hộc kia không?”
"Đúng thế, vậy không phải là để cho con rể đánh cha vợ sao?"
"Anh thì biết cái gì, cái này không phải nói rõ Tứ hoàng tử sáng suốt, vì chính nghĩa nên đại nghĩa diệt thân sao?"
"Hì hì hì, biên quan lạnh như vậy, Bắc Nhung chắc càng không cần phải nói, một hoàng tử lại chịu tới nơi này, cũng không biết ngài ấy có chịu nổi hay không nữa."
"Người ta là hoàng tử, nào cân chúng ta quan tâm, anh mau làm việc của mình đi...'
Giang Đình ở đầu bếp doanh bận rộn một hôi, rôi ăn cơm trưa với Tạ Ninh, lúc này mới trở lại doanh trướng nghỉ ngơi.
Trước đó vài ngày Hà Kính cũng đã quay lại, sau Tết Nguyên Tiêu mấy ngày thì mẹ anh ta qua đời, cũng may Hà Kính cũng gặp được mẹ mình lần cuối cùng. Anh ta cũng tận hiếu ở trước giường một đoạn thời gian, cũng may xử lý hậu sự của mẹ mình xong xuôi nên coi như không có tiếc nuối quá lớn.
Mà Tần Quyết mấy ngày gần đây đều bận rộn chuyện trong chuồng dê, thời tiết quá lạnh, dê con hơi lờ là một chút cũng rất có thể bị đông chết, không thể rời xa người.
Ba người nằm thật lâu, Tân Quyết vẫn chưa trở lại. Trong lòng Giang Đình dần dần nghi ngờ, tuy nói trong chuồng dê phải có người ở lại nhưng Tần Quyết làm người quản sự, không cân luân phiên canh.
Nghĩ đến chuyện Tứ hoàng tử mang theo quân đội và thư tuyên chiến đến biên quan, trong lòng Giang Đình có một suy đoán. Cô rón rén xuống giường, mặc quần áo vào đi về phía chuồng dê.
Lúc nghỉ trưa tất cả mọi người đều nằm ở trên giường, bên ngoài không có bao nhiêu người đi lại. Vị trí của chuồng dê nằm ở một nơi hẻo lánh, còn xa hơn chuồng heo, ngoại trừ tiếng dê kêu thì không có động tĩnh gì hết.
Giang Đình dạo qua một vòng ở bên ngoài không phát hiện cái gì, cô lẳng lặng, không tiếng động nhảy lên nóc nhà. Sau đó thấy trên người Tân Quyết buộc tạp dê, trong tay xách theo một thùng cỏ đang nói chuyện với một binh SĨ.
Thoạt nhìn tựa như không có gì khác thường, nhưng Giang Đình luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, đây là cảm giác mà cô đã rèn luyện ra trong thời gian dài.