Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 315
Cập nhật lúc: 2024-11-12 20:43:04
Lượt xem: 16
Trong lúc đám người Giang Đình nói thâm thì ở phía sau, Phó thiêm sự cũng biết được chuyện xảy ra ngày hôm qua từ chỗ Tôn thiên hộ và mấy binh lính thân cận. Ông ấy không khỏi cảm thán nói: "Nói như vậy chuyện hôm qua nhờ có người lính bếp kia à?"
Tôn thiên hộ nói: "Đúng thế, nhờ có đôi mắt kia của cậu ta cả đấy, chả biết mắt thế nào mà có thể nhìn thấy cái người khác không nhìn thấy. Đôi mắt này không vào Thần Tiễn doanh thì thật sự là đáng tiếc."
"Không riêng gì thị lực tốt, mà năng lực tùy cơ ứng biến với khí phách đối mặt khi bị rơi vào những hoàn cảnh nguy hiểm mà không sợ hãi của cậu ta đều khiến người ta rất khó tưởng tượng đó là một người lính bếp đấy."
Phó thiêm sự nói: "Này, tôi có ấn tượng với cậu ta. Lúc đầu cậu ta bị đá vào lính bếp doanh mà, sao bỗng nhiên lại ghê gớm thế hả?”
Tiêu Thừa yếu ớt nói: "Là Hà thiêm sự ra lệnh."
Nhắc tới người bạn cũ của mình, Phó thiêm sự bỗng thấy căng thẳng, cười mỉa một tiếng: "Cái ông bạn già này đúng là hồ đồ thật.
Nói tới đây, Tôn thiên hộ đề nghị: "Tôi cảm thấy để Giang Đình ở lính bếp doanh lãng phí quá, chi bằng nhân cơ hội này khen thưởng cậu ta, điều cậu ta đến đại doanh khác nhỉ?"
Tiêu Thừa cười khổ: "Lúc trước cậu ấy có cơ hội thuyên chuyển, nhưng lại từ chối ấy chứ. Người ta thích ở lính bếp doanh cơ."
"Hả... Còn có người như thế à?”
Đoàn người đi suốt cả buổi sáng, cuối cùng bọn họ cũng đến Hạ gia quân vào lúc trưa. Toàn bộ Yến Tử Khê trắng xóa một vùng, nhưng cũng may quân doanh ở dưới chân núi. Núi Mạc Kim cao lớn chặn được ít gió, nên lúc này mới không khiến toàn bộ quân doanh bị bão tuyết lật tung.
Có tướng sĩ cầm xẻng xúc tuyết, để mau chóng khơi thông đường xá, có tướng sĩ đang sửa chữa tháp canh và cờ quạt bị gió thổi sập, có tướng sĩ thì đang đục xuyên mặt sông đông cứng để lấy nước.
Vân Mộng Hạ Vũ
Từ xa xa đã nhìn thấy một đoàn người đang tiến đến, cờ Hạ gia quân tung bay phấp phới trong gió. Đây chính là Chỉ huy sứ và đám người đêm qua bị vây trong bão tuyết chưa kịp trở về, khiến người trong toàn bộ quân doanh lo lắng suốt đêm.
"Bốp" một tiếng, thùng nước rơi ở trên mặt băng, các tướng sĩ hét lớn lên: "Bọn họ đã trở lại rôi!"
"Quay lại rồi! Chỉ huy sứ đại nhân và mọi người đã quay lại rồi!
Tất cả mọi người thi nhau dừng việc trong tay, hoan hô chạy tới nghênh đón.
Các tướng sĩ trở vê cũng kích động không thôi, mọi người ôm nhau, đụng bả vai, đụng nắm đấm, nâng người ném lên trời. Bọn họ rộn ràng giống như Tết, một hồi lâu mới bị mấy võ tướng đưa vê doanh trại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-315.html.]
Giang Đình đang chuẩn bị đi theo Tạ Ninh lên xe bò về lính bếp doanh thì Tiêu Thừa chạy lại, cười hì hì nói: "Giang Đình này, cậu đi theo tôi trước đã, Chỉ huy sứ đại nhân tìm cậu kìa."
Giang Đình suy nghĩ Hạ Vân Sâm đã không che giấu nữa rồi, bất đắc dĩ nói: "Vâng, tiểu nhân đi ngay đây."
Cô nói với đám người Tạ Ninh: “Các người về trước đi."
Tạ Ninh thấy cô lo lắng nói: "Giang Đình, anh nói chuyện phải chú ý lời nói chút đấy, không thể không biết trên dưới lớn nhỏ như trước đâu, Chỉ huy sứ đại nhân sẽ trách tội đó."
Giang Đình cười khúc khích: “Anh Tạ Ninh à, sao tự nhiên anh trở nên cẩn thận như vậy thế, tôi thấy không quen lắm đâu đấy. Biết rôi mà, tôi sẽ nhớ kỹ, tôi chỉ là một tên lính bếp thôi, được chưa?"
Cô đeo bao quần áo của mình, đi theo Tiêu Thừa đến doanh trại võ tướng, trên đường Tiêu Thừa hỏi: "Giang Đình à, có phải cậu đã biết thân phận của đại nhân từ lâu rôi hay không, lúc nãy tôi thấy cậu chẳng ngạc nhiên gì cả."
Giang Đình cười nói: "Ừm, hồi Tết đã biết rồi, nhưng trong mắt tôi cũng không có nhiều thay đổi lắm”"
Bởi vì cô đã biết từ lâu rồi.
Tiêu Thừa khen: "Lòng can đảm không sợ hãi của cậu thật khiến người ta bội phục.' “Quá khen quá khen."
Hai người nói xong thì tiến vào doanh trướng của Hạ Vân Sâm, Hạ Vân Sâm tạm thời không có ở đây, Giang Đình ngồi yên ở trên ghế, uống trà nóng mà binh lính thân cận mang lên.
Một lát sau, Hạ Vân Sâm thay quần áo, Giang Đình thấy thế vội vàng đứng dậy hành lễ, giọng điệu cung kính ôm quyên nói:
"Tiểu nhân tham kiến Chỉ huy sứ đại nhân."
Hạ Vân Sâm yên lặng nhìn cô: "Đổi tính à?”
Giang Đình ngẩng đầu lên: "Hả!?...
Hạ Vân Sâm ngồi xuống sau bàn sách, nói: "Sao ngày xưa không thấy cậu kính trọng tôi như thế?”
Giang Đình vô tội nói: "Đó không phải là vì phối hợp với ngài để che giấu thân phận sao."