Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 311
Cập nhật lúc: 2024-11-12 05:33:08
Lượt xem: 21
Bước chân Tần Quyết có chút loạng choạng, nhưng tạm thời vẫn vững vàng, nhẹ nhàng thở dài: "Ài, anh vẫn chưa rõ à"
Tạ Ninh không biết tại sao: "Ý của anh là gì?
“Tôi sẽ nói với anh sau.'
Dưới sự dẫn đầu của Giang Đình, cuối cùng họ cũng đến được chỗ khuất gió của sườn núi trước khi trời tối, gió và tuyết ở đây quả thực đã nhẹ hơn rất nhiều nhưng vẫn rất lạnh.
Các tướng sĩ lạnh đến mức tay chân gần như mất hết cảm giác, vừa dừng lại, họ nhanh chóng cởi giày, tất và lấy tuyết xoa lên da để mạch m.á.u không bị đóng băng.
Giang Đình, Hạ Vân Sâm và những người khác đứng cùng nhau, sắc mặt ai cũng nghiêm túc: "Tôi không biết trận tuyết này sẽ kéo dài bao lâu. Nếu chúng ta ở lại đây qua đêm, có lẽ sẽ c.h.ế.t cóng mất.
Giang Đình nói: "Tìm cách kiếm một ít củi để đốt đi, không còn cách nào khác.'
Đào hang tuyết hay bất cứ thứ gì tương tự là không thực tế trong những điều kiện như thế này.
May mắn nơi đây là một sườn núi, có một số cây bụi và cây nhỏ mọc ở đây, không bị tuyết chôn vùi hoàn toàn, các tướng sĩ vội vàng kéo lê đôi chân gân như đã đông cứng của mình đi kiếm củi.
Giang Đình lấy con d.a.o ngắn của cô ra, đào tuyết lên trước, sau đó cắt đứt bụi cây như một cái máy thu hoạch, gọi những tướng sĩ khác đến mang chúng đi.
Đám người Hạ Vân Sâm cũng không nhàn rỗi, có đao thì đi chặt bụi chặt cây, không có đao thì xúc tuyết trên mặt đất, dọn sạch một khoảng đất rộng, mang củi đến đốt lửa trại.
Chẳng bao lâu sau, bầu trời dần dần tối sâm, mấy đống lửa lớn cuối cùng cũng được nhóm lên, mặc dù trên trời vẫn còn có tuyết rơi nhẹ, nhưng có lửa đốt vẫn có hy vọng.
Hơn chục chiếc xe bò xếp thành vòng tròn, mọi người ngồi trong vòng tròn, chen chúc quanh đống lửa, run rẩy duỗi tay chân để sưởi ấm, lấy ra đủ loại đồ ăn từ nhà mang về quân doanh. Anh chia một ít cho tôi, tôi ăn một chút của anh, trông có vài phần hoà thuận vui vẻ.
Mấy người Giang Đình, Tạ Ninh, Tần Quyết, Chu Đông ngồi cùng nhau, xiên bánh bao nguội vào cành cây, đặt lên lửa nướng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-311.html.]
Lúc này, có mấy tướng sĩ đi về phía bọn họ, đám Giang Đình ngẩng đầu lên, nhìn thấy mấy tướng sĩ khác đang cầm một ít đồ ăn trên tay. "Giang, Giang Đình, hôm nay thật sự là nhờ có anh, nếu không có lẽ chúng ta đã lạc đường rồi. Những đồ ăn này là để cảm ơn anh, anh cầm lấy ăn đi, đừng ghét bỏ."
Giang Đình hơi giật mình, cô chỉ cảm thấy mình đã làm việc nên làm, trong tình huống đó, bất cứ ai có cách giải quyết trong lòng cũng sẽ không nhịn được nói ra.
Cô đứng lên, cười nói: “Anh khách sáo quá rồi, tôi cũng không làm gì cả, tấm lòng thì tôi nhận, còn đồ thì lấy về đi thôi.
Có điều mấy người kia kiên quyết không chịu nhận, thậm chí cả những tướng sĩ khác cũng muốn đến đưa đồ ăn cho cô, cuối cùng Giang Đình khuyên can mãi, chỉ có thể chuyển hoả lực đi: "Là Tống Hạ đã cõng tôi lên nên tôi mới nhìn thấy được. Nếu muốn thì cảm ơn thì cảm ơn anh ấy đi."
Các tướng sĩ nghe vậy, nhìn Hạ Vân Sâm lạnh lùng, không dám tiến lên.
Giang Đình nói: "Anh ấy mặt lạnh thôi nhưng ấm áp lắm, không cần phải sợ."
Tiêu Thừa cười lớn: "Nào nào nào, lại đây, không phải muốn cảm ơn sao? Tôi có thể giúp đưa đồ ăn qua."
Các tướng sĩ do dự, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, họ bước tới, nói luyên thuyên rất nhiều lời cảm ơn, cuối cùng, không để ý đến vẻ mặt của Hạ Vân Sâm, nhét thức ăn vào tay y rồi rời đi.
Hạ Vân Sâm đưa đồ cho Tiêu Thừa, nhịn không được liếc nhìn Giang Đình, chỉ thấy Giang Đình đang nhìn y, còn nháy mắt cười với y.
Vào lúc đó, dường như có điều gì đó nhẹ nhàng gõ vào trái tim Hạ Vân Sâm, y chợt hiểu rốt cuộc người mà Giang Đình muốn ở bên cạnh cô là người như thế nào.
Tạ Ninh nói: "Hừ, hai người này lại mắt đi mày lại, gian tình! Nhất định là có gian tình!
Tần Quyết vỗ đầu anh ta nói: "Hai tên đàn ông thì có gian tình gì hả?”
Tạ Ninh bĩu môi nói: "Không phải anh cảm thấy Giang Đình quyến rũ hơn cả phụ nữ sao? Cũng may tôi không phải là đoạn tụ.
Tần Quyết nghe xong không nói nên lời, chỉ có thể cúi đầu tiếp tục ăn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Ăn xong Tôn thiên hộ nói: "Đêm nay có thể ngủ nhưng mọi người không được ngủ một mình, tránh cho nửa đêm c.h.ế.t cóng cũng không ai phát hiện! Ít nhất hai người ngủ cùng nhau, ôm nhau sẽ ấm hơn! Vào lúc này rồi, đừng có ngượng ngùng xoắn xít nữa!"