Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 304
Cập nhật lúc: 2024-11-12 05:32:58
Lượt xem: 20
Giang Đình và Tân Quyết ra khỏi cửa, ngồi lên xe bò, nhân lúc trời chưa tối, nắm chắc thời gian đi vê nhà chị của Tần Quyết.
Giang Đình ngôi phía trước, tay câm dây cương, trên người mặc áo khoác dày và mũ khăn, nhắc nhở: "Anh che đầu và mặt cho kỹ đi."
Tàn Quyết nói: "Được."
"Ngày mai buổi trưa chúng ta phải quay về biên thành rồi, đến lúc đó tôi thuận đường đến đón anh được không?”
"Được.
Giang Đình cười nói: "Mấy ngày không gặp, sao cảm thấy anh Tân Quyết thay đổi rồi vậy."
Tân Quyết sững sờ: "Thay đổi rồi sao?" "Đổi rồi, lúc trước thích cười như vậy, năm mới có chuyện gì không vui sao?”
Tần Quyết nhếch miệng: "Không có, chỉ là bị ngã làm tổn thương nguyên khí, cũng không có sức."
"Vậy chi bằng anh ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, tôi quay về nói với chú Lương xin giúp anh, nghỉ thêm vài ngày?”
Tần Quyết vội nói: "Không, không cân, thương thế tôi không nghiêm trọng, tôi lo lắng đàn dê kia, vẫn nên về sớm chút.'
"Được thôi, vậy sáng mai gặp.'
Xe bò chạy chưa đến nửa canh giờ đã đến thôn nhà chị Tân Quyết, trong thôn khói bếp lượn lờ, không khác biệt gì nhiều so với hai lân trước Giang Đình đến.
Nhưng bây giờ Glang Đình nhìn từng viên gạch ngói kia, trong lòng không khỏi có chút lạnh lẽo.
"Đưa tôi tới cổng thôn là được rồi." Tần Quyết khẽ vỗ vai Giang Đình: "Mấy hôm nay đón Tết, người trong thôn nhiều, xe ngựa có thể sẽ bị kẹt, tôi đi bộ vào là được."
"Ồ, được, vậy anh đi chậm chút, chào hỏi chị Tân giúp tôi, hôm nay có hơi muộn, tôi không tiện vào thăm hỏi."
"Được, anh vê từ từ, đừng đi nhanh quá." Tần Quyết nói rôi chậm rãi xuống xe bò, sắc mặt anh ta đau đớn hơi tái nhợt, cũng may trời tối, Giang Đình không nhìn ra.
Giang Đình yên lặng nhìn anh ta xuống xe bò, sau đó kéo căng dây cương quay đầu xe bò: "Tôi đi đây, mai gặp.
"Ừ.' Tân Quyết nhìn xe bò đi xa, đưa tay khẽ vẫy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-304.html.]
Giàng Đình kéo xe bò xuyên qua màn đêm, cua qua khúc cua thì tiến vào một khu rừng, cô nhảy xuống xe bò, cột bò vào một gốc cây, rồi cởi áo khoác ra, xoa đầu bò khẽ nói: "Ngoan, đợi tao quay lại.'
Sau đó cô hít một hơi, gân như là dùng tốc độ nhanh hết sức bay đi, chạy vê con đường cũ, cách lúc cô và Tân Quyết tạm biệt được một lúc thì cô đã xuất hiện ở bên ngoài thôn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lúc này sắc trời đã tối đen chỉ có thể miễn cưỡng nhìn được đường, cô ẩn nấp thân mình, chậm rãi đi vào trong thôn.
Sau khi vào thôn, cô tìm đến một bức tường, đạp một cái lên tường rồi nhảy lên mái nhà, sau đó lăn lộn mấy cái, nắm giữ mái hiên lao ra, nhảy lên mái nhà mấy lần, chẳng mấy chốc đã tìm được bóng dáng Tần Quyết.
Anh ta đang nắm lấy ngực, hơi nghiêng mình về phía trước, ánh mắt Giang Minh nhìn theo anh ta.
Đột nhiên, Tân Quyết dừng bước, che miệng ho khan hai tiếng, sau đó lấy khăn che miệng ho ra máu.
Vẻ mặt Giang Đình lạnh lẽo, cẩn thận di chuyển, đi theo không gần không xa.
Lúc này, phía trước có tiếng phụ nữ truyền đến: "Tân Quyết, anh đã về rồi, tôi đợi anh lâu rôi, hôm nay lạnh như vậy, anh không đau lòng cho tôi hay sao?"
Giọng phụ nữ rất lạnh lùng, khiến người ta nghe như có động vật bò sát nào đó bò lên vậy.
Tần Quyết đứng thẳng người, nhìn người đi ra từ trong con hẻm phía trước, lạnh nhạt nói: "Chẳng phải cô đi cùng tôi trên đường về hay sao, nói gì mà đợi tôi lâu."
Người phụ nữ mặc trang phục màu đen, như thể không hề sợ lạnh vậy, quân áo mỏng nhẹ, không khác lúc trời xuân thu.
"Khinh công của tôi bây giờ tệ vậy rồi à, hôm nay trinh sát kia cũng phát hiện ra tung tích của tôi, anh cũng phát hiện rồi."
Tần Quyết cất bước đi tiếp, nói: "Cậu ấy không phải trinh sát gì cả."
Người phụ nữ đi lên theo, kỳ lại nói: "Không phải trinh sát? Vậy anh ta là gì? Tính cảnh giác của anh ta không thấp đâu, chẳng lẽ không phải là võ tướng gì của Hạ gia quân sao?"
Tần Quyết lắc đầu: "Nhã Như, cô vừa tới Đại Dĩnh, không biết tình hình bên này, say này đừng tùy tiện xuất hiện trước mặt mấy người hôm nay nữa."
"Không phải chỉ là mấy lính bếp gì thôi sao, lần trước tôi bám theo lính bếp đến đưa đồ cho chị anh, lại bị anh ta và bạn anh ta phát hiện nhưng không ai có thể bắt được tôi."
Vẻ mặt Tần Quyết thay đổi: "Cô theo dõi Giang Đình? Còn bị cậu ấy phát hiện?”
Cô gái tên Nhã Như mê hoặc khẽ chớp mắt: "Vậy thì sao chứ, bọn họ chỉ nghĩ tôi là trinh thám đến từ Bắc Nhung thôi."
Nói rồi cô ta có chút không vui nói: "Ai bảo anh ta mặc quần áo chị anh làm cho anh, lại còn là người Hạ gia quân, tôi thấy anh ta thì không kiêm được hận ý của tôi."