Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 295
Cập nhật lúc: 2024-11-12 05:32:43
Lượt xem: 15
Cô càng nói càng cảm thấy bản thân tệ thật, tệ đến mức muốn đánh mình một trận nhưng có vài lời lại cứ nói lưu loát ra như vậy.
Cuối cùng Hạ Vân Sâm không chịu nổi nữa, hàng mi run lên, từng giọt lệ to tròn chảy xuống, y nhìn Giang Đình với ánh mắt như thể muốn vỡ vụn.
Người đẹp rơi lệ, ai thấy cũng đáng thương.
Vân Mộng Hạ Vũ
Giang Đình quả thực gặp trở ngại rồi.
Thậm chí cô còn nhất thời xúc động nghĩ muốn kể hết cho Hạ Vân Sâm chân tướng của mình, nói cho y biết bản thân đến từ tận thế, nói cho y biết bản thân cô là nữ giả nam, nói cho y biết tại sao bản thân không thể chấp nhận y.
Nhưng cô đã nhẫn nhịn. Như vậy chỉ gây ra thêm rắc rối cho y thôi.
Giang Đình gượng cười, lùi về sau hai bước: "Vậy tôi đi dọn đồ đạc, gọi Tạ Ninh dậy, sau đó tôi và anh ta sẽ...'
Bốp một tiếng, Hạ Vân Sâm vươn tay nắm lấy cổ tay cô, cứ như vậy nhìn cô với đôi mắt đỏ ửng rơi lệ, giọng điệu trâm khàn: "Đừng đi."
Giang Đình thở dài một hơi, đang định nói thì đột nhiên cửa có tiếng gõ cửa, giọng của Tạ Ninh vang lên: "Giang Đình! Anh dậy chưa? Có đói không? Có đau đầu không? Tôi đi hâm nóng thức ăn hôm qua còn thừa đây.
Giang Đình vội đáp: "Không đói, anh ăn trước đi, tôi ngủ một lát đã."
"Ồ, ôi, Tống Hạ chạy đi đâu rồi... Tạ Ninh nói rồi đi về phòng bếp.
Lúc này Giang Đình mới nghiêng đầu nhìn Hạ Vân Sâm, bói: "Hạ Vân Sâm, anh nhìn tôi đi.” Hạ Vân Sâm nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn cô.
Giang Đình nâng tay, dùng tay áo lau nước mắt cho y, nói: "Anh nhìn anh đây, còn giống bản thân anh không?”
Hạ Vân Sâm ngây người.
"Bây giờ cho dù anh có ép tôi ở lại, chúng ta cũng chỉ có thể ở đây mắt lớn trừng mắt nhỏ thôi."
Cô thở dài, vươn tay vỗ nhẹ đầu y an ủi: “Anh nghĩ đi, anh là người kiêu ngạo ưu tú như vậy, sao lại có thể vì người khác mà vứt bỏ kiêu ngạo của bản thân chứ?"
Hạ Vân Sâm khẽ mấp máy môi, nói không nên lời.
Giang Đình nói: "Cứ như vậy thì đối với anh cũng không tốt, đối với tôi cũng không tốt, anh nói xem, bây giờ anh hy vọng tôi làm thế nào?”
Hạ Vân Sâm im lặng, y cũng không biết. Y chỉ là không chịu nổi khi nghe Giang Đình nói cứ xem như chưa từng quen biết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-295.html.]
Nếu có thể, y mong muốn nhất là quay lại khoản thời gian mà Giang Đình đưa cơm cho y, lúc đó bọn họ chỉ là bạn bè bình thường, đôi bên đều rất thoải mái.
Y nói: "Tôi không biết."
"Chậc." Giang Đình thở dài: "Thật ra, tuy tôi từ chối anh nhưng tôi cũng không phủ nhận anh, thời gian ở cùng anh rất vui vẻ, anh là người bạn rất đáng để làm quen, nói như vậy hình như lại càng tệ hơn... Anh rất tốt, là do vấn đề ở tôi."
Cô ngẫm nghĩ rồi nói: "Anh tự cho mình một khoảng thời gian trước đi, bình tính lại được không? Sau đó anh lại chậm rãi suy nghĩ lại, ừ... Thật ra, con đường đồng tính nam này quả thực không dễ đi, hay là... Cô đắn đo nói: "Anh cưới một cô vợ thử xem?"
Sắc mặt Hạ Vân Sâm vừa mới hòa hoãn được một chút lập tức đã u ám lại.
Y trừng mắt nhìn Giang Đình, giống như muốn dùng ánh mắt bóp c.h.ế.t cô vậy.
Y lạnh giọng nói: "Có phải cậu muốn thành thân rồi không?”
Giang Đình hậm hực nói: "Đương nhiên không phải, cả đời này tôi sẽ không thành thân, anh quên tôi có bệnh không lên được rồi sao?"
Vẻ mặt Hạ Vân Sâm cứng ngắc, có chút ngơ ngẩng, ý thức được mình đã nói sai, bèn nói: "Cậu không chấp nhận tôi, có phải cũng là vì..."
Giang Đình lập tức hùa theo: “Có, có một chút."
Hạ Vân Sâm nói: "Tôi không để..." "Tôi có! Bản thân tôi để ý! Trong lòng tôi có bệnh, tôi không muốn ở cùng bất kỳ ai, anh thông cảm cho tôi đi có được không?” Giang Đình trông ngóng nhìn y.
Ngực Hạ Vân Sâm phập phồng tựa như thực sự hết cách làm gì được Giang Đình rồi.
Y buông tay, đứng dậy, nhắm mắt lại: "Được, như ý cậu.'
Giang Đình nghe vậy thì trong lòng cũng nhẹ nhõm.
Nhưng ngay sau đó, Hạ Vân Sâm nghiêng đầu nhìn cô kiên quyết nói: “Nhưng tôi sẽ đợi cậu.'
Giang Đình: 'Ha...'
Cô muốn hét thật to.
Hạ Vân Sâm, có phải anh cầm nhầm kịch bản rồi không, với tính cách cố chấp cứng rắn này, lại thêm thiết lập thâm tình như thế, sao anh lại biến thành vật hy sinh vậy? Anh phải là nam chính mới đúng chứt Giang Đình xoa đầu, chỉ đành đồng ý: “Tùy, tùy anh vậy...
Lúc này, cửa phòng ngủ mở ra, Tạ Ninh vừa che cái chén trong tay vừa như răng trợn mắt vì nóng mà nói: "Giang Đình, tôi nấu canh giải rượu rồi, anh dậy uống..."