Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 292
Cập nhật lúc: 2024-11-12 05:32:38
Lượt xem: 22
Giang Đình hoảng sợ nói: "Không, cái này không gọi là thích!"
"Vậy gọi là gì?
"Anh... Chỉ là vì anh ở trong quân doanh không tiếp xúc với phụ nữ, cho nên anh nghẹn muốn chết, tâm lý anh vặn vẹo.'
Hạ Vân Sâm nhíu mày nhìn cô: "Không, tôi thật sự thích cậu.'
"Không, anh phải hiểu rõ trước sự khác biệt giữa thích và dục vọng.
“Có gì khác nhau đâu?"
Y từng bước từng bước đến gân Giang Đình, cô lui từng bước về phía sau, hai tay cô đan vào nhau bảo vệ trước ngực: “Thích chính là, chính là...'
Cô vắt hết óc, nghĩ không ra, dứt khoát nói: "Dù sao dục vọng chính là... Anh muốn jch tôi?"
Cô lại hỏi một lần nữa: "Có phải anh muốn lên giường với tôi không?”
Vân Mộng Hạ Vũ
"Bụp bụp bụp...' Một hồi tiếng pháo bốp bốp truyên đến, Giang Đình giật mình tỉnh giấc, cô mở mắt ra, mất ba giây mới phản ứng được mình đang ở nơi nào.
Là trong phòng ngủ nhà mới của cô, trên người đắp chăn đệm dày, cửa sổ đóng lại, trong phòng rất tối.
Đầu cô đau đến muốn nứt ra, rõ ràng cảm nhận được di chứng của việc say rượu.
Cô thê sẽ không bao giờ uống thứ này nữa.
Cô xoa xoa mặt, cảm giác bàng quang sắp nổ tung, xốc chăn xuống giường chuẩn bị đi vệ sinh.
Nhưng cô đột nhiên dừng lại.
Khoan đã, tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, cô nhớ mình và Tạ Ninh đang uống rượu, Hạ Vân Sâm ăn cơm, uống rượu ở bên cạnh mà, cô cũng cảm giác như linh hôn của mình đã bay mất
Sau đó thì sao? Sau đó hình như cô...
Cô cúi đầu nhìn, giày của mình vẫn còn y nguyên trên chân, chứng tỏ là bị người ta đặt lên đó, mà trên người cô ngoại trừ áo khoác ngoài, còn mặc một bộ quần áo khác rất lịch sự, ai mang cô vào phòng ngủ?
Cô đưa tay xoa xoa mày, trực giác là Hạ Vân Sâm.
Hạ Vân Sâm...
Đột nhiên, có thứ gì đó chợt lóe lên trong đầu, Giang Đình nhắm mắt lại, nhíu mày, một ít đoạn ký ức từ từ hiện lên.
Tuyết trên nóc nhà, hai người lăn xuống đất, mở mắt ra nhìn thấy một gương mặt đẹp trai gần trong gang tấc, còn có nhiệt độ cơ thể trên người Hạ Vân Sâm.
Cô âm thầm líu lưỡi, chẳng lẽ trong lúc say rượu, cô đã 'quấy' rối Hạ Vân Sâm à?
Dần dần, cô nhớ ra nhiều thứ hơn, Hạ Vân Sâm lạnh lùng hỏi cô: "Ai muốn lên giường với cậu?”
"Anh đó, Hạ Vân Sâm, chẳng phải anh muốn 'ich tôi sao?..."
"Bốp" một tiếng, Giang Đình giơ tay lên tự tát một cái, cả người suýt chút nữa phát điên.
Cô không chỉ gọi thẳng tên thật của người ta mà còn công khai ngôi ở trên eo người ta, nói những lời thô bỉ như Vậy.
Cô thật sự là đáng c.h.ế.t mà.
Cô có khác gì một người đàn ông hèn mọn uống rượu say đùa giỡn, giở trò sàm sỡ với mỹ nữ chứ?! Chẳng qua là đối tượng đổi thành đàn ông thôi. Nhưng ở trong mắt Hạ Vân Sâm, chính là đàn ông đùa giỡn giở trò sàm sỡ với đàn ông, quả thực là biến thái trong đám biến thái.
Cho dù lúc trước Hạ Vân Sâm có mấy phần thiện cảm với cô thì lân này chắc cũng sẽ khiêng xe ngựa chạy trốn nhỉ?
Giang Đình ngồi ở trên giường bình tính một lát, mãi đến khi cảm giác không nhịn được, lúc này mới thấy c.h.ế.t không sờn đứng lên, mở cửa phòng.
Hy vọng Hạ Vân Sâm đã bị cô dọa chạy mất rồi mới tốt, dù sao y là người truyên thống, ngượng ngùng, cứng nhắc, ngay thẳng như vậy... Hẳn là sẽ ghét cô tối hôm qua như thế lắm.
Huống chỉ, cô còn lừa gạt y lâu như vậy, chắc chắn y phải rất phẫn nộ mới đúng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-292.html.]
Ai lại thích một kẻ lừa đảo chứ.
Nhưng trong nháy mắt cửa mở ra, cô lập tức tuyệt vọng. Bởi vì Hạ Vân Sâm đang ngồi ở đó, đầu tựa vào lưng ghế, hai tay khoác lên tay vịn, hơi ngẩng đầu nhắm hai mắt ngủ say.
Lúc này mới hừng đông không lâu, tên nhóc Tạ Ninh kia hẳn là còn ngủ như heo chết, Giang Đình cố gắng hết sức hạ thấp cảm giác tồn tại của mình. Cô rón rén ra khỏi nhà chính trong bóng tối, đến nhà xí sau nhà giải quyết vấn đề sinh lý, lại đến nhà bếp lấy nước lạnh rửa mặt, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô cũng không dám trở vê phòng, sợ đối mặt với Hạ Vân Sâm nên dứt khoát ngồi trên ghế dưới mái hiên, suy nghĩ tiếp theo nên làm sao bây giờ, nên đối mặt với Hạ Vân Sâm như thế nào đây?
Bây giờ cô ấy phải đối mặt với một số vấn đề.
Thứ nhất, giải thích tại sao đã nhìn thấu thân phận của Hạ Vân Sâm từ lâu mà vẫn lừa y. Thứ hai, liệu y có cho rằng mình cố ý tiếp cận y, lấy lòng y hay không nhị, cảm thấy cô là người âm mưu sâu xa, không thể làm bạn được? (Mặc dù ban đầu đúng là như vậy. )
Thứ ba, rốt cuộc là y nghĩ như thế nào về cô đây, thật sự có cảm tình hay là nghẹn c.h.ế.t nên vậy?
"Uầy." Giang Đình nắm tóc, ngẩn người nhìn dãy núi Mạc Kim và những ngôi nhà cao thấp chằng chịt kia.
Đột nhiên, cửa kẽo kẹt mở ra, Giang Đình sợ tới mức giật mình một cái, quay đầu nhìn lại thì thấy một tay của Hạ Vân Sâm đang nắm cửa. Trong khuỷu tay y khoát một cái áo khoác ngoài, cụp mắt nhìn cô.
Sắc mặt của y rất bình tĩnh, có lẽ tối hôm qua y đã xử lý ổn thỏa tâm trạng của mình rồi.
"Ôi, thật là trùng hợp, anh cũng dậy sớm vậy à?” Giang Đình chột dạ quay đầu lại.
Hạ Vân Sâm hơi nhíu mày, ném áo khoác cho cô, cô vội đón lấy: "Cảm ơn."
Hạ Vân Sâm thản nhiên nói: "Say rượu lại dậy hóng gió, cậu không muốn sống nữa à?"
Giang Đình xoa xoa thái dương: "Ô”"
Cô mặc áo khoác vào, ngẩng đầu cẩn thận nhìn y: "À thì... Chuyện là..."
Hạ Vân Sâm từ trong mũi phát ra một tiếng: "Hả?"
Giang Đình siết chặt nắm đấm, cố lấy dũng khí nói: "Xin lỗi, tôi đã lừa ngài."
Thay vì trốn tránh, chi bằng dũng cảm đối diện. Nếu Hạ Vân Sâm muốn trách tội, hoặc trục xuất cô ra khỏi quân doanh, cô sẽ... Thật sự là cô không nghĩ ra được nữa.
Nhưng hiển nhiên bây giờ trốn tránh không phải là cách giải quyết được vấn đề. Chỉ có thể tùy cơ ứng biến, đi một bước tính một bước.
Giang Đình đứng dậy, ngẩng đầu nhìn Hạ Vân Sâm: “Đúng là tôi đã phát hiện ra thân phận của ngài từ lâu, nhưng tôi lại...
Lúc này, Hạ Vân Sâm đột nhiên mở miệng, nói: "Cậu không cần nói xin lỗi, nếu thật sự muốn truy cứu, người giấu giếm thân phận là tôi, người nên xin lỗi cũng phải là tôi."
Một Chỉ huy sứ xin lỗi một lính bếp, Hạ Vân Sâm nói ra miệng, Giang Đình lại không chịu nổi, vội vàng nói: "Không không không, chắc chắn là ngài bất đắc dĩ, có điều khó nói thôi.
Hạ Vân Sâm dừng một chút, bình tĩnh nhìn cô: "Cậu không có điều gì giấu giếm tôi sao?"
Giang Đình xoa xoa mặt: 'Hình như không có...
Cô chính là một tiểu nhân bám vào quyền thế, cố ý tiếp cận người ta, lấy lòng người ta.
Hạ Vân Sâm "Ừ" một tiếng, nói: "Cậu nhận ra tôi lúc nào vậy?”
Giang Đình nuốt một ngụm nước miếng: "Thương binh doanh."
"Cho nên, sau đó cậu đề nghị đưa cơm cho tôi, là cố ý tiếp cận tôi à...' Hạ Vân Sâm nhẹ giọng nói, không biết nhớ lại cái gì.
Ánh mắt của y dừng ở trên người cô, lại như là nhìn thấy Giang Đình trước đây thông qua cô.
Nhìn y như vậy, Giang Đình càng chột dạ, cảm thấy mình chính là một tên cặn bã đùa bốn tình cảm người ta.
Cô gật đầu: "Đúng vậy. .".
Hạ Vân Sâm thở ra một hơi lạnh: "Vậy sau đó thì sao?”
Giang Đình nói: Sau đó... Tôi nói sau này tôi thật sự coi ngài là bạn, ngài tin không?”