Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 291

Cập nhật lúc: 2024-11-12 05:32:37
Lượt xem: 21

Hạ Vân Sâm nhíu mày, nghiêng người tới gân cô: "Rốt cuộc là cậu có còn nhận ra người hay không vậy?”

Giang Đình tát một cái vào mặt y: “Tránh ra đi.

Hạ Vân Sâm nghiêng đầu, lẩm bẩm: "Quỷ say rượu."

Y vươn tay, nắm lấy mũi Giang Đình, cười nói: "Tỉnh lại nào."

Mặt Giang Đình đỏ bừng, dường như đột nhiên tỉnh táo hơn, hất tay y ra: “Anh... Anh làm gì vậy, cút ngay.'

Hạ Vân Sâm nhíu mày: "Về phòng ngủ đi, bên ngoài lạnh."

Giang Đình khoát tay: "Không lạnh, tôi nóng, tôi nóng lắm."

Cô đưa tay kéo cổ áo ra, để lộ chiếc cổ dài trắng ngân và xương quai xanh nhô lên.

Hạ Vân Sâm bất ngờ liếc mắt một cái, chỉ cảm thấy như bị sét đánh, một ngọn lửa dưới sự thúc giục của rượu từ dưới bụng dâng lên.

Cổ họng y giật giật, cấp tốc đè bả vai Giang Đình lại, khép quần áo của cô lại.

"Giang Đình! Tỉnh lại đi, tôi đưa cậu xuống nhé?"

Giang Đình nghe thấy có người gọi, giọng nói này rất quen thuộc, theo bản năng cười rộ lên, cười hì hì nói: “Được.”

Cô thậm chí còn chủ động vươn tay bắt lấy ống tay áo của Hạ Vân Sâm.

Hạ Vân Sâm thấy cô cười vui vẻ như vậy, trong lòng mềm mại, đưa tay sờ mặt cô, khàn giọng nói: "Ngoan.'

Y nâng nửa người trên của Giang Đình lên, lại đưa hai tay vào dưới nách cô, ôm cả người cô đứng lên. Lúc đang chuẩn bị thi triển khinh công bay xuống nóc nhà, Giang Đình lại đột nhiên động đậy.

Dường như cảm giác nguy hiểm trong tiềm thức vẫn còn, cô giơ tay lên, giấy giụa khỏi vòng ôm của Hạ Vân Sâm, đánh một quyên tới.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hạ Vân Sâm phản ứng thân tốc nghiêng người né tránh, dở khóc dở cười bắt lấy cánh tay cô, vặn ngược hai tay cô ra sau lưng: "Đừng quậy nữa. Đồ quỷ say này, còn muốn đánh cả tôi cơ à-

Giang Đình hơi mở mắt, nhìn chằm chằm vào mặt Hạ Vân Sâm gần trong gang tấc.

Đột nhiên, cô hung hăng dùng đầu mình đập vào đầu Hạ Vân Sâm.

Hạ Vân Sâm nào ngờ cô còn có chiêu này, bất ngờ không kịp đề phòng. Đâu bị đau, y trượt chân, kéo hai người ngã xuống.

Y ôm Giang Đình vào trong ngực, che chở đầu cô, rơi bịch vào trong tuyết đọng, ngã lăn bảy tám vòng.

Hạ Vân Sâm không lo cho bản thân mà đứng lên đi kiểm tra Giang Đình bên cạnh.

Giang Đình úp mặt sấp vào trong tuyết, Hạ Vân Sâm xốc cô lên, để cô nằm thẳng lên trên, vừa buồn cười vừa đau lòng cẩn thận lau mặt cho cô.

Cảm xúc mềm mại dưới tay đến khiến Hạ Vân Sâm không thể tưởng tượng nổi, tay y giống như bị hút vào, lưu luyến nán lại trên mặt Giang Đình, sờ nắn, véo, đùa rất vui.

Môi cô hơi mở ra vừa đỏ vừa căng mọng, ánh mắt Hạ Vân Sâm dừng lại ở phía trên, cổ họng trượt lên trượt xuống, sự khô khốc trên người càng phun trào, nhiều lần đánh sâu vào lý trí của y.

Trong đầu y lại xuất hiện cuộc đại chiến của hai người nhỏ, Sâm đen kêu to: Hạ Vân Sâm, cái này mà mi cũng không dám nữa, thật khiến ta khinh thường mày mà!"

Sâm trắng cũng gào to không kém: "Hạ Vân Sâm! Mi đang lợi dụng lúc người ta gặp nạn đấy! Mi là một tên tiểu nhân đê tiện!"

Giang Đình uống say rồi, đêm nay xảy ra chuyện gì, cô cũng sẽ không biết!

"Vậy mi thì sao, lương tâm của mi không thấy bất an à?"

"Hôn một cái cũng có mất miếng thịt nào đâu! Mi tặng người ta một cây trâm, xin người ta một món quà năm mới cũng không quá đáng chứ?!"

Sâm trắng Sâm đen, giáp lá cà choảng nhau chí chóe.

Trán Hạ Vân Sâm đổ mồ hôi, hai tay y chống bên cạnh Giang Đình, nhìn xuống cô lẩm bẩm: "Đúng vậy, mình chỉ xin một món quà mừng năm mới thôi mà.

Y ngừng thở, toàn thân khẽ run, trái tim dường như muốn ngừng đập, sau đó chậm rãi cúi người xuống.

Ngay khi y sắp chạm vào môi Giang Đình, đột nhiên, hai mắt người dưới thân mở ra.

Đôi mắt này cực kỳ sắc bén, yên lặng nhìn y.

Hạ Vân Sâm suýt chút nữa bị dọa cứng đờ, vẫn duy trì tư thế lơ lửng trừng †o mắt.

Mặt của hai người chỉ cách nhau khoảng cách hai nắm tay, có thể nghe thấy tiếng thở của nhau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-291.html.]

Thời gian dường như dừng lại tại lúc này.

Hạ Vân Sâm không biết Giang Đình có thật sự tỉnh táo hay không, tóm lại khi y nổi ham muốn và chuẩn bị hành động thì... Cô mở mắt ra.

Đầu óc y trống rỗng, ngay cả đứng dậy cũng quên luôn.

Giang Đình lằng lặng nhìn ánh mắt của y, đột nhiên cong gối một cái, nửa người trên b.ắ.n lên, thoáng cái lật ngược Hạ Vân Sâm lại. Cô xoay người đặt y ở dưới thân, cả người ngồi ở trên bụng của y.

Đầu óc Hạ Vân Sâm như muốn bùng nổ, suy nghĩ hoàn toàn bị đảo lộn.

Có điều cũng may, hình như Giang Đình cũng không tỉnh táo lắm, y thở phào nhẹ nhõm.

Y thở hổn hển, muốn đứng dậy, song bị Giang Đình đè n.g.ự.c y lại.

Cô híp đôi mắt tràn ngập tơ máu, cười ha ha, rồi từ từ cúi người xuống, sao chép hoàn hảo hành động mà Hạ Vân Sâm vừa rồi đã làm với cô.

Hạ Vân Sâm muốn giãy giụa nhưng tốn công vô ích. Đây là lần đầu tiên y biết sức lực của Giang Đình lại mạnh như vậy, y lại càng không ngờ mình chinh chiến sa trường nhiều năm như thế mà còn có thể gặp phải cục diện luống cuống tay chân thế này.

Hô hấp của y như ngừng lại, ánh mắt không chớp nhìn Giang Đình chậm rãi ghé sát vào mình.

Trong nháy mắt, n.g.ự.c y nặng trịch xuống, cả người Giang Đình như hết sức đập đầu vào n.g.ự.c y.

Cô tìm một vị trí thoải mái trên cổ y, cọ cọ, ấm áp dễ chịu, cảm giác rất thích, tiếp tục l.i.ế.m môi.

Thật là, sao Giang Đình uống say lại trông như vậy chứ.

Hạ Vân Sâm bất đắc dĩ, vươn tay vuốt ve gáy Giang Đình, than nhẹ một tiếng, Dậy đi, về phòng nhé?"

Giang Đình lại lắc đầu, nhỏ giọng nói một câu gì đó.

Hạ Vân Sâm không nghe rõ, ghé tai lại gần hỏi: "Cậu nói gì cơ?”

Giang Đình mơ mơ màng màng, lẩm bẩm: "Có phải anh muốn ịch ịch tôi không?”

Trên bầu trời vang lên tiếng âm ầm, Hạ Vân Sâm như bị sét đánh, trợn tròn mắt: "Cậu nói cái gì?"

Y đưa tay nắm gáy Giang Đình, kéo đầu cô lên như nhấc chó con.

Giang Đình phát ra tiếng kêu đau đớn: “Đau.'

Hạ Vân Sâm buông tay ra, khéo léo xoay người ngôi dậy, Giang Đình bị y ném lăn nửa vòng trên mặt đất, bất mãn hừ hừ.

Hạ Vân Sâm lạnh mặt tới gân cô: "Cậu nói cái gì hả?"

Giang Đình không để ý đến y, ngủ ngon lành.

Hạ Vân Sâm không thể không nhéo mũi cô, làm cô nghẹn tỉnh.

"Ai muốn ch cậu hả?" Hạ Vân Sâm lạnh giọng hỏi.

Chẳng lẽ còn có người khác mơ ước Giang Đình? Hay là Giang Đình đã có người mình thích rồi?

Nghĩ đến khả năng này, y cảm giác hai tay mình đều run rẩy.

Giang Đình mở mắt nhìn hắn, trợn tròn mắt, mơ hồ nói: "Anh đó, Hạ Vân Sâm, chẳng phải anh muốn ïch' tôi sao?"

(Giang Đình: Toang rồi, toang thật rồi! Chuyến này có nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch được! Tên Tạ Ninh chớt bầm kia hại tui mà!)

*xx**

Mùng một Tết, trời vừa sáng, bên ngoài lập tức vang lên tiếng pháo nổ liên tiếp.

Tiếng pháo nổ đánh dấu sự kết thúc của năm cũ và sự xuất hiện của năm mới.

Giang Đình cảm giác mình đã ngủ rất lâu, mơ một giấc mơ rất dài, trong mơ có kiếp trước cũng có kiếp này, trong mơ xuất hiện rất nhiêu người, cô còn nhớ hình như mình đã mơ thấy Hạ Vân Sâm nữa.

Hạ Vân Sâm ở trong mơ đặt cô ở dưới người, muốn cưỡng hôn cô, cô phản kháng nói: "Chúng ta đều là đàn ông!"

Hạ Vân Sâm lại nói: "Tôi không quan tâm, người tôi thích là đàn ông.”

Giang Đình nắm chặt quần áo của mình: “Anh là đoạn tụ à?”

Hạ Vân Sâm thẳng thắn nói: "Đúng... Đúng vậy, tôi đã thích cậu từ lâu rồi, nếu không cậu nghĩ tại sao tôi lại sờ cậu, sao lại hôn cậu?”

Loading...