Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 290
Cập nhật lúc: 2024-11-12 05:32:34
Lượt xem: 19
Hạ Vân Sâm có suy nghĩ riêng, y cảm thấy Giang Đình chưa từng đọc sách gì, lại không có người trong lòng, tính tình cẩu thả, hẳn là sẽ không chú ý những thứ này.
Coi như là thỏa mãn một ý nghĩ của bản thân y vậy.
“Tặng cậu.' Y nhẹ giọng nói.
Giang Đình nhìn cây trâm chứa đây sự dịu dàng của Hạ Vân Sâm, khoé mắt cô giật giật, không biết nói gì cho phải.
Chỉ cảm thấy tim mình chợt co rụt lại, một loại cảm giác sợ hãi xông lên đầu.
Tạ Ninh quay đầu nhìn bọn họ: "Hai người các anh làm gì sau lưng tôi thế?"
Giang Đình thu hồi suy nghĩ, nhận lấy trâm, giơ lên với anh ta, cười nói: Quà mừng năm mới Tống Hạ tặng tôi này, anh không có đâu.” Sắc mặt Tạ Ninh tối sâm: "Gian tình! Chắc chắn hai người có gian tình!"
Trong mắt Hạ Vân Sâm hiện lên ý cười: “Cậu thích gì thì chọn đi, hôm nay tôi mời."
Tạ Ninh nghe vậy thái độ xoay chuyển 180 độ trong thoáng chốc, hai mắt tỏa sáng: "Thật à?"
Hạ Vân Sâm gật đầu.
Giang Đình nhét trâm vào trong ngực, làm như không có việc gì nói: "Đi, đi xem hội chùal"
Ba người tốt xấu gì cũng đi từ quân doanh ra, lại cao to. Ở thời đại chiều cao trung bình của đàn ông chưa đến 1 mét 65, Hạ Vân Sâm gần như có thể nói là một người khổng lồ, chiều cao của Giang Đình cũng khiến đàn ông nhìn thấy là ghen tị.
Qua năm cửa c.h.é.m sáu tướng, cuối cùng bọn họ chen được vào.
Hai đời này, đây là lân đầu tiên Giang Đình đi dạo hội chùa, thấy cái gì cũng cảm giác bất ngờ. Tính cách Tạ Ninh cũng ồn ào, thấy cô không hiểu cái này, không biết cái kia, thì dứt khoát líu lo vừa đi vừa nói cho cô hiểu.
Hạ Vân Sâm khoanh tay đi theo phía sau bọn họ, ngăn cản đám người xô đẩy lung tung phía sau.
Dường như thời gian vào ngày này đều trở nên chậm chạp, chậm đến mức y có thể cẩn thận ghi tạc vào lòng một ít chuyện kỷ niệm.
Vân Mộng Hạ Vũ
Ba người đi dạo hội chùa xong thì đi mua đồ ăn, giải trí. Giang Đình và Tạ Ninh đi phía trước mua, Hạ Vân Sâm ở phía sau trả tiên. Giang Đình vốn còn cảm thấy ngại nhưng Hạ Vân Sâm vẫn kiên trì đằng sau, cô chỉ đơn giản là bắt đầu thả lỏng mình thôi.
Sau khi ăn cơm trưa, bọn họ vội vã đi mua rất nhiều thịt và đồ ăn trước khi chợ dọn quán. Bởi vì đêm nay là giao thừa, tất cả cửa hàng và người bán hàng rong thường thì vào nửa buổi chiều sẽ dọn quán về nhà, chuẩn bị đón năm mới.
Đám người Giang Đình cũng chuẩn bị về nhà.
Đâu tiên, bọn họ đến Tiêu gia lấy xe bò trước, rồi mới nhanh chóng đi, cuối cùng cũng tới nơi trước khi trời tối.
"Vê nhà rồi!" Vừa vào cửa, Tạ Ninh lập tức mang theo đồ ăn hoan hô đi vào phòng bếp.
"Nhà.' Hạ Vân Sâm nhìn căn nhà mới của mình, hơi không phản ứng kịp.
"Đúng vậy, sau này nơi này chính là nhà của tôi rồi."
Giang Đình vỗ vỗ ghế làm từ gỗ thật, phía trên được cô lót một lớp lông da lên, m.ô.n.g sẽ không bị lạnh nữa.
"Anh nghỉ ngơi trước đi, tôi với Tạ Ninh đi nấu cơm. Hôm nay, tôi muốn thể hiện tay nghề của mình!" Hạ Vân Sâm nghe vậy cũng đứng dậy, Giang Đình không ngăn cản y, dù sao cùng nhau nấu cơm, mới có bầu không khí đón năm mới chứ.
Đầu bếp chính của Giang Đình, Tạ Ninh trợ thủ, Hạ Vân Sâm chẳng làm gì được cả, cuối cùng được phân công đi múc nước và nhóm lửa.
Chỉ có ba người, nên cũng chẳng ăn bao nhiêu hết. Giang Đình dựa theo truyền thống tập tục chuẩn bị gà, vịt, thịt, cá bốn món ăn lớn.
Gà hâm nấm hương, vịt kho xì dầu, cá kho tàu, chân giò om.
Thêm một canh đậu hũ cải trắng và rau trộn củ cải sợi.
Trong bếp, khói lượn lờ, Tạ Ninh vừa hắt xì vừa nói: "Sao vậy, sao cái khói này không ra ngoài được thế?"
Giang Đình nhíu mày: “Hình như là vì tuyết đọng nên chặn ống khói rồi."
Hạ Vân Sâm buông kìm lửa đứng lên: "Vậy tôi đi lấy nó ra."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-290.html.]
Giang Đình lo đồ ăn trong nồi, cũng không quay đầu lại nói: 'Được, anh cẩn thận một chút.
Hạ Vân Sâm đi tìm gậy trúc móc ống khói, lúc này Tạ Ninh mới nháy mắt ra hiệu nói: "Này, chỉ có hai phòng thôi, đêm nay anh ngủ với tôi nhé?"
Giang Đình lườm anh ta một cái: "Tôi nằm dưới đất.
"Nào có đạo lý chủ nhà như anh nằm dưới đất chứ?"
Giang Đình gật đầu: "Vậy anh nằm dưới đất."
Tạ Ninh nói: "Tôi không nằm đâu, anh muốn tôi c.h.ế.t cóng à! Hơn nữa chỉ có hai cái chăn.
Giang Đình suy nghĩ một chút: “Vậy tôi ngủ với anh? Hay là anh ngủ với Tống Hạ?"
Tạ Ninh vội vàng nói: Không được không được, tôi với anh thì hơn.'
Rất nhanh Hạ Vân Sâm đã trở lại, đương nhiên y không có kinh nghiệm thông ống khói nên trông rất chật vật nhưng tốt xấu gì ống khói cũng được thông rồi.
Ba người bận rộn từ lúc trời chưa tối cho đến khi trời tối, lúc này mới bày đầy đồ ăn ra bàn.
Tạ Ninh vui vẻ ôm lấy rượu Hoa Điêu mua hai ngày trước, rót đầy ly cho hai người bọn họ.
Hôm nay giao thừa, không say không về. Uống nào, mau uống cạn ly. Giang Đình, anh đừng có lâm trận bỏ chạy đấy nhé."
Giang Đình cười khinh thường: "Không phải chỉ là rượu thôi sao, cạn thôi.
Cô là người biến đổi gen, trời sinh là người không có hứng thú đối với rượu, uống rượu chẳng phải cũng đơn giản giống như uống nước sao?
Hạ Vân Sâm cũng không ngăn cản, nhân lúc hôm nay vui vẻ, uống vài ly cũng không sao.
Ba người nâng ly chúc mừng năm mới đang sắp đến, sau đó bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Giang Đình học bộ dáng Tạ Ninh, ăn vài miếng đồ ăn, uống một ngụm rượu nho nhỏ, cũng nếm ra vài phần thú vị.
Qua ba tuần rượu, ăn hơn phân nửa thức ăn, trời cũng dân dần trở nên lạnh.
Hai má Tạ Ninh đỏ bừng, ánh mắt lơ đãng, cơ thể lung lay sắp đổ, giơ ngón tay cái lên với cô: "Giang Đình, anh giỏi thật... Ợ, anh giỏi thật đấy. Tôi... Tôi bội phục.
"Bịch' một cái, anh ta ngã trên mặt đất, ngáy khò khò ngủ mất.
"Hề hề hề, thật là yếu, anh yếu quá..." Giang Đình cười ha hả. Độ rượu này không thấp, Hạ Vân Sâm chỉ uống hai ly, đã cảm thấy n.g.ự.c và má bắt đầu nóng lên.
Y đứng lên đỡ Tạ Ninh dậy, ném vào một gian phòng, rồi kéo chăn đắp lại cho anh ta xong mới trở lại nhà chính.
Hạ Vân Sâm vừa định gọi Giang Đình đừng uống nữa, song nhìn kỹ lại thì chẳng thấy bóng dáng Giang Đình đâu cả.
"Két" một tiếng, gió lay động nửa cánh cửa.
Hạ Vân Sâm biến sắc, bước nhanh ra cửa, nương theo đèn lồng nhìn khắp nơi, cuối cùng phát hiện Giang Đình leo lên nóc nhà.
Hạ Vân Sâm thở phào một hơi, bay lên nóc nhà, thấy Giang Đình đang nằm trên đỉnh tuyết, la hét: "Nóng quát! Nóng c.h.ế.t đi được."
Thì ra Giang Đình có thể uống rượu, ngàn ly không say chỉ là giả thôi. Cũng không biết cô đã làm như thế nào mà trên mặt chẳng có chút biểu hiện gì cả.
Hạ Vân Sâm ngồi xổm bên cạnh cô, đưa tay sờ sờ mặt Giang Đình, phát hiện gò má cô nóng bừng.
"Đứng lên nào, vê phòng ngủ thôi."
Giang Đình mơ mơ màng màng mở mắt ra, cảm giác như đang ngâm mình trong suối nước nóng, bồng bênh theo sóng nước, như rơi vào mây.
Mọi thứ xung quanh cô trở nên xiêu xiêu vẹo vẹo lên, có cái gì đó bao vây lấy suy nghĩ của cô, khiến cô say mê không thôi.
"Anh... Anh là ai vậy? Giang Đình nhìn Hạ Vân Sâm, cười ha ha: “Sao anh lại ở đây?"