Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 287
Cập nhật lúc: 2024-11-12 05:31:22
Lượt xem: 19
Tiêu Thừa tiếp tục nói: "Năm nay Đại Dĩnh và Hồi Hộc chúng ta hòa thân đúng không, Hồi Hộc là một nước nhỏ cũng ở phương Bắc, mùa đông không khác Bắc Nhung nhiều lắm, rất khó khăn.
Tạ Ninh nói: "Hồi Hộc làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì à?"
Tiêu Thừa thở dài: "Mùa đông năm ngoái có rất nhiều dân chúng Hồi Hộc lén lẻn vào Đại Dĩnh, đến trấn phía Bắc tìm thức ăn. Năm nay triêu đình vì thể hiện thành tâm hòa thân của Đại Dĩnh và Hồi Hộc, đã đưa cho Hồi Hộc đủ lương thảo và quần áo để bọn họ qua mùa đông. Nhưng...
"Nhưng sao hả?"
Tiêu Thừa thở dài: "Nhưng gân đây tới sắp cuối năm, chúng tôi phát hiện người Hồi Hộc lẻn vào Đại Dĩnh càng nhiều hơn!"
Mấy người Giang Đình giật mình: "Tại sao chứ? Chẳng lẽ bọn họ không nhận được lương thực sao?"
Tiêu Thừa vỗ đùi nói: "Bên phía Hồi Hộc nói đã nhận được rồi! Nên chuyện này mới làm cho người ta cảm thấy kỳ lạt
Hồi Hộc không chỉ nhận được lương thảo mà vua của Hồi Hộc còn viết một phong thư cảm ơn gửi đến kinh thành nữa.
Giang Đình nhíu mày, nói: "Nói cách khác, năm trước bọn họ không có Đại Dĩnh trợ giúp lương thảo nhưng cuộc sống thậm chí còn khá hơn năm nay một chút sao?”
"Đại khái thì là vậy, Hồi Hộc chủ yếu dựa vào chăn nuôi nên mùa đông có thịt khô để ăn, dù sao cũng có thể chống đỡ đến đầu xuân. Bây giờ tuyết lớn phủ kín núi, rất dễ dàng bị lạc trong tuyết, trinh sát chúng tôi phái người đến Hồi Hộc điều tra, ít nhất phải đợi Tết mới có thể trở về."
"Theo những người Hồi Hộc lẻn vào Đại Dĩnh nói, bọn họ không nhận được lương thảo gì cả. Thậm chí bởi vì năm nay lạnh hơn năm ngoái một chút, còn chưa bắt đầu mùa đông đã đông c.h.ế.t rất nhiều súc vật và người rồi."
Mọi người ở đây nghe Tiêu Thừa nói xong đều rơi vào trâm tư.
Không đợi bọn họ nghĩ ra điều gì, Hạ Vân Sâm đột nhiên mở miệng, giọng nói lạnh lùng nói: “Bây giờ Hạ gia quân chúng ta đã xảy ra một vấn đề rất lớn."
Vừa nghe đại doanh của mình xảy ra chuyện, đám người Giang Đình mấy người ngạc nhiên ngẩng đầu, không ngồi yên như vừa nãy nữa, nháo nhào nhìn vê phía Hạ Vân Sâm: "Quân doanh chúng ta làm sao chứ!?"
Hạ Vân Sâm nói: "Có người truyền bản đồ tuần phòng của đại doanh cho người Hồi Hộc, nên lúc này bọn họ mới có thể tránh được quân tuần phòng, dễ dàng lẻn vào như thế"
Sắc mặt y lạnh đi: "Cho nên trong doanh trại chúng ta còn có nội gián.
Hạ Vân Sâm dứt lời, trong phòng rơi vào một trận áp lực lại nặng nề. Lúc này vợ Tiêu Thừa ở trong sân kêu lên: "Nước nóng rồi đây, mọi người mau tới rửa tay, tắm rửa xong ăn cơm đi."
Tiêu Thừa đứng dậy đáp: 'Ơi, tới ngay đây.'
Anh ta quay đầu an ủi đám người Tạ Ninh: "Nhìn mấy người các người kia, sợ rồi à? Đừng lo lắng, trước mắt thì người Hồi Hộc lẻn vào Đại Dĩnh ngoại trừ tìm chút đồ ăn, làm chút việc vặt, thì không có hành động gì khác. Bọn họ không tạo ra được sóng gió gì đâu.'
Giang Đình cười cười, nói: "Có nhiều tướng sĩ đóng ở biên quan như vậy, có gì đáng sợ chứ."
Tạ Ninh cũng gật đầu: "Đúng thế, nếu người Hồi Hộc thật sự sống không nổi nữa, chỉ cân không gây chuyện, đến Đại Dĩnh tìm việc làm cũng không sao cả. Nghe nói hội chùa hàng năm sẽ tuyển một ít công nhân ngắn hạn còn bao cơm nữa cơ.
Sắc mặt Tần Quyết như bình thường, nghe bọn họ nói chuyện, cũng không phát biểu ý kiến của mình.
Tiêu Thừa đưa mắt xin chỉ thị của Hạ Vân Sâm, y đứng lên, nói: "Việc này không thể tiết lộ ra ngoài, đợi năm sau bàn lại, ăn cơm trước đã."
Vân Mộng Hạ Vũ
Sau khi ăn xong, Hạ Vân Sâm nói mình có chuyện quan trọng cân xử lý lập tức rời đi trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-287.html.]
Thật ra chuyện Hồi Hộc cũng không gấp như thế, vẫn luôn tồn tại nội gián trong Hạ gia quân, chẳng qua Hạ Vân Sâm cảm thấy nếu như bây giờ mình muốn tĩnh tâm xử lý chuyện quân vụ, thì không nên ở lại Tiêu gia qua đêm thì tốt hơn.
Giang Đình thấy Hạ Vân Sâm đi rồi, cũng thở phào nhẹ nhõm, một mình chiếm lấy một cái giường lớn thoải mái ngủ cả đêm.
Ngày hôm sau cô và Tần Quyết, Tạ Ninh lại cùng nhau ởi ra ngoài từ sớm. Ba người ngôi xe bò đi ăn sáng trước, mỗi người một bát mì thịt bằm lớn, ăn đến toàn thân ấm áp mới chính thức xuất phát đến nhà mới. .
Nhiệm vụ hôm nay là tiếp tục quét dọn, ba người phân công rõ ràng, một người quét dọn, một người lau sàn, một người lau tủ.
Căn phòng này tuy xám xịt nhưng vì chưa từng có ai ở nên không dơ bẩn gì lâu năm, quét dọn cũng rất nhanh. Giang Đình vừa nghĩ đến việc mình được ở trong căn nhà mới lập tức cảm thấy có sức lực dùng hoài không hất. Cô cắt bỏ quân áo cũ, tìm dây thừng buộc vào gậy gỗ, làm thành cây lau nhà đơn giản, hì hục lau qua lau lại, ngay cả trong góc cũng không bỏ sót.
Lúc này, phòng bên cạnh truyền đến một tiếng kêu to của Tạ Ninh, Giang Đình giật mình, ném cây lau nhà chạy tới xem.
"Sao vậy? Sao vậy? Có phải bị ngã dập đầu rồi không?”
Cô nhìn kỹ hơn thì thấy Tạ Ninh đang mở cửa tủ, hai mắt dại ra nhìn đồ vật bên trong.
Đó chính là bộ lông lân trước Hạ Vân Sâm dẫn cô tới lấy, cô lấy chưa tới một nửa, còn lại nhét đầy một ngăn tủ lớn.
Cái này với Tạ Ninh mà nói, không khác gì nhìn thấy ngăn tủ đầy bạc.
"Cái... Cái... Cái này... Anh ta quay đầu lại nhìn Giang Đình, nói năng lộn xộn, con ngươi trợn tròn.
Giang Đình cũng có hơi ngạc nhiên, cô cho rằng trước khi Hạ Vân Sâm giao nhà cho cô, chắc chắn là đã dọn sạch những thứ đáng giá này.
Tạ Ninh kêu lên: “Những bộ lông này chẳng phải là những bộ lông lúc trước anh tặng cho chúng tôi sao?"
Giang Đình vỗ võ trán, chỉ có thể nhận thôi: 'Ừ, hình như là nó..."
Tạ Ninh nói: "Không phải cậu nói là đưa cơm cho một người bạn lắm tiên sao? Người bạn này chẳng lẽ là Tống Hạ đấy chứ?"
Cằm của anh ta cũng không khép lại được, nhét đại một đống lông da như vậy vào trong tủ, người này phải có bao nhiêu tiên nhỉ? Nghĩ thế nào cũng là một đại gia cực kỳ giàu có, Tạ Ninh quả thực không thể tin được.
Giang Đình cười cười: "Ừ, hình như là anh ấy..."
"Cái gì mà hình như chứ? Anh ta có tiên như vậy sao lại nhập ngũ làm gì! Không đúng, tại sao anh không nói người giàu có như thế ở ngay bên cạnh chúng ta hả?”
Tạ Ninh đi tới, làm bộ hung tợn muốn bóp c.h.ế.t cô, Giang Đình vội vàng cầu xin tha thứ: "À thì, tính tình anh ấy khá là khiêm tốn, không cho người khác hỏi thăm chuyện của mình đâu, còn nhờ tôi giấu giúp nữa kìa."
Tạ Ninh nhìn những bộ lông kia, quả thực muốn chảy nước miếng, những thứ này cộng lại, còn đáng giá hơn căn nhà này nhiều nữa.
Anh ta đóng cửa tủ lại, tự thôi miên: "Không được, đừng để tôi nhìn thấy chúng nữa. Quên đi, quên đi, mau quên đi.
Giang Đình nói: "Có thể là anh ấy quên mang đi thôi, lần sau gặp tôi sẽ nhắc anh ấy."
Lúc này, Tần Quyết xách theo một thùng nước đi tới, cười nói: "Hai ngươi làm sao vậy, đứng ngây đây làm gì. Sắp đến giờ cơm rồi, đi mua chút đồ ăn nhé?"
Bây giờ Tạ Ninh cần gấp một bữa no nê để lấp đầy "tâm hồn trống rỗng" của mình, gật đầu nói: "Đi đi đi! Tôi cần phải ăn thật no mới được!"
Giang Đình lập tức lấy nước Tần Quyết xách tới rửa tay, cầm khăn lau khô, làm như vô tình nói: "Ôi trời, nè Tần Quyết, lân này vê biên thành sao anh không mặc áo khoác lông thú kia vậy, mặc quân áo cũ không lạnh à?”