Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 285
Cập nhật lúc: 2024-11-12 05:31:19
Lượt xem: 24
Giang Đình híp mắt: "Vậy tại sao chuyện gì anh cũng không muốn? Trước đây còn ăn chung một bát cơm với tôi, bây giờ ngay cả cùng nhau ngâm chân cũng không? Vậy tại sao anh không ở một mình một phòng đi hả? Không phải anh sợ lạnh nên tôi mới đến ở chung với anh à?"
Cô chỉ vào giường nói: "Hơn nữa trên giường có hai chiếc chăn, không ai phiền ai, giường này đốt lên, ngủ một người cần từng đó than, ngủ hai người cũng giống vậy, anh có biết mùa đông than bán đắt như thế nào không?”
Hạ Vân Sâm hoảng hốt, y chưa từng bị Giang Đình dùng giọng điệu này dạy dỗ bao giờ nên nhất thời á khẩu không trả lời được.
Giang Đình lại chỉ vào ghế nằm nói: "Mùa đông anh ngủ trên ghế nằm, anh tự ngược mình đấy à?" Cô đi qua, đẩy m.ô.n.g anh ra ngồi trên ghế nằm. Hừ, bà đây chiếm lấy ghế nằm đấy, xem đêm nay anh ngủ ở đâu.
Hạ Vân Sâm cúi đầu không nói gì, ngũ quan chìm trong bóng tối.
Giang Đình nhìn y, cho rằng y đang tức giận.
Cô âm thầm hối hận, vừa rồi nhất thời cảm xúc lên cao, giờ nghĩ lại, Hạ Vân Sâm là kiểu con cưng của trời có lẽ chưa từng bị người khác mắng bao giờ. Có khi nào trong cơn tức giận này mà y tuyệt giao với cô hay không nhỉ.
Trong phòng yên tĩnh lại, chỉ có ánh nến trên bàn hơi rung động.
Giang Đình đang suy nghĩ có nên mở miệng cứu vẫn hay không, Hạ Vân Sâm lại đột nhiên đứng dậy.
Giang Đình chỉ thấy y cầm lấy áo khoác lông thú tiện tay ném sang một bên phủ thêm cho cô, lại khom lưng bưng chậu ngâm chân tới, xách thùng nước bên cạnh đổ nước nóng vào.
"Rửa chân đi." Y nhẹ giọng nói.
Giang Đình ôm cánh tay nhìn Hạ Vân Sâm, y kéo một cái ghế tới, ngồi xuống trước mặt cô, tay chống trên đầu gối. Anh nhìn tôi tôi nhìn anh, nghiêm túc như đang tiến hành đàm phán chuyện quốc gia đại sự.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, sau một lúc Giang Đình cảm giác sự tắc nghẽn trong lòng mình được thả lỏng, không nhịn được mà phì cười, vui vẻ nói: “Anh làm cái gì thế, hay lắm à? Thật là không hiểu nổi anh mà."
Cô khom lưng cởi giày cởi vớ, giãm chân vào trong nước nóng, thoải mái thở dài: "Ngâm chân thật sự sảng khoái quá, anh còn chờ gì nữa thế? Mau tới đây đi"
Vẻ mặt Hạ Vân Sâm nghiêm túc, im lặng cũng cởi giày bắt đầu ngâm chân.
Giang Đình đặt chân của mình ở bên cạnh, để lại hơn phân nửa chỗ cho y, khi hai đôi chân đặt cùng một chỗ, ở trong nước không thể tránh khỏi chạm vào nhau, không khí lại xuất hiện sự xấu hổ ngắn ngủi.
Ngay cả Giang Đình cũng cảm thấy không ổn lắm, cô đưa tay xoa xoa đùi, cười trừ: "Chậu này hơi nhỏ nhỉ."
Chủ yếu là hai chân đều rất dài.
Lòng bàn tay Hạ Vân Sâm đổ mồ hôi, chỉ ngâm một lát mà trán đã ướt.
Sau khi ngâm chân xong, Giang Đình đang cầm khăn lau chân, chỉ thấy Hạ Vân Sâm không lau chân mà lưu loát khom lưng, bưng nước rửa chân lập tức bước ra ngoài.
Cô nghĩ thầm, ôi trời mình tiền đồ xán lạn thật, đường đường là Chỉ huy sứ mà đổ nước rửa chân cho mình cơ đấy!
Hạ Vân Sâm ở bên ngoài hóng gió lạnh một lát, sau khi tỉnh táo lại, lúc này mới bình tĩnh đẩy cửa vào, thấy Giang Đình đã nằm vào trong chăn, chỉ lộ một cái đỉnh đầu ra.
Y nhẹ nhàng thở ra, cởi quần áo, thổi tắt ngọn nến, xốc chăn của mình lên chui vào nằm, hai mắt mở to nhìn trân trân bóng tối.
Y biết, một khi đi bước này, vậy thì không thể quay đầu lại nữa.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lên giường, y và Giang Đình không còn là bạn bè đơn thuần nữa.
Trong lòng y có hai người đang tranh cãi.
Sâm đen: "Hạ Vân Sâm, Giang Đình chỉ coi mày là bạn, nếu người ta phát hiện ra tâm tư của mày, thì ngay cả bạn bè cũng không làm được đâu nhé. Người ta sẽ cảm thấy mày là biến thái, là dị đoan, coi mày là dã thú thời nguyên thuỷ đấy! Mày như vậy sẽ khiến người ta sợ hãi, sẽ gây rắc rối cho người ta đấy." Sâm trắng: "Con người sống cả đời ngắn ngủi mấy chục năm, nếu như ngay cả người mình yêu cũng không dám theo đuổi thì sao đáng mặt đàn ông. Anh muốn đợi Giang Đình thành hôn rồi hối hận cả đời sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-285.html.]
Hạ Vân Sâm chỉ cảm thấy tim mình đập thình thịch rất nhanh.
Bây giờ Giang Đình đang nằm ở bên cạnh y, đây giống như cảnh trong mơ, làm cho người ta có hơi không xác định rõ mình ở nơi nào.
Y chậm rãi xoay người, nương theo ánh sáng yếu ớt chiếu vào trong sân, thấy Giang Đình đưa lưng về phía mình, chăn đắp đến cằm, lộ ra nửa khuôn mặt.
Y nhìn một lúc lâu, cuối cùng như bị hấp dẫn, đưa tay, gập ngón tay lại, dùng ngón giữa nhẹ nhàng chạm vào mặt Giang Đình.
Mà y đương nhiên cũng không nhìn thấy, hai mắt Giang Đình khẽ giật giật.
(Giang Đình: Trên đời này có người không thích ngủ trên giường à?
Hạ Vân Sâm: Ứ ừ, thích ngủ trên người vợ cơ)
*xx**
Sáng sớm hôm sau, Tạ Ninh và Tần Quyết đang ngồi xổm ở bờ mương ven sân, cầm cành Dương Liễu đánh răng.
Giang Đình bưng chậu ngáp đi tới, đám người Tạ Ninh đồng loạt nhìn cô.
Giang Đình đưa mắt nhìn qua: "Sao thế?"
Tạ Ninh dùng nước súc miệng, nói: "Cậu ngủ không ngon à?”
Giang Đình xoa xoa đôi mắt sưng phù của mình: "Đúng vậy, lạ giường."
Thật ra là bởi vì tối qua cô không ngủ được nhiều.
Nhưng cô cảm thấy Hạ Vân Sâm càng ngủ không ngon bằng cô. Tạ Ninh nhìn trái nhìn phải: "Này, Tống Hạ đâu? Vẫn chưa dậy à?"
Giang Đình vừa múc nước từ trong thùng gỗ ra, vừa nói: 'À, anh ấy à, tạm thời có việc, trời sáng đã đi rồi."
Tạ Ninh "chậc chậc” lấy làm kỳ lạ: "Đã nghỉ rồi, còn có việc bận nữa, quả nhiên trinh sát không dễ làm”"
Tần Quyết nói: "Hôm nay chúng ta đi quét dọn phòng ở à?"
Giang Đình cười nói: "Đúng thế, cố quét dọn trước Tết, phải tranh thủ giao thừa vào ở, đừng để Tết mà phải ở nhà người khác.
Tạ Ninh gật đầu: "Cho nên chỉ có tôi và anh cùng nhau đón năm mới thôi.'
Tần Quyết cười cười: "Thật hâm mộ các người."
Tạ Ninh ngạc nhiên nói: Hâm mộ cái gì? Chúng tôi còn hâm mộ anh nữa, có thể đến nhà chị của anh để đoàn viên cơ đấy." Tần Quyết lắc đầu, than nhẹ một tiếng, cười khổ nói: "Lại bị giục thành thân thôi."
Tạ Ninh cười ha ha: "Tôi cảm thấy anh cũng nên thành thân rồi. Chẳng phải qua năm anh chính là đồ đàn ông già hai mươi bốn tuổi rồi, hơn nữa đám lính bếp chúng ta bây giờ không phải cũng có ngày nghỉ cũng có thể thành thân sao.'
Tần Quyết mỉm cười không nói.
Giang Đình ho nhẹ một tiếng: "Nói gì vậy, nói nữa anh Tần Quyết sẽ đau lòng đấy. Đi thôi, giúp tôi làm đồ ăn sáng nào..
Ăn sáng xong, nhóm ba người lập tức xuất phát lên đường mua sắm trên phố lớn. Căn cứ theo lời Giang Đình miêu tả, căn nhà kia vẫn chưa có ai ở, nên tất cả bên trong đều là bụi, gôm năm sáu phòng, còn có một sân, đồ dùng đầy đủ hết, đoán chừng phải quét dọn hai ba ngày mới có thể làm xong. Đâu tiên họ mua rất nhiều đồ Tết cho Tiêu gia, như là chúc Tết sớm, có các loại bánh ngọt, đường đỏ, vải vóc, một con gà, một con cá, một vò rượu.
Sắp sang năm mới, việc làm ăn trong quán rượu rất thịnh vượng, còn có hoạt động thưởng thức rượu miễn phí nữa, chỉ cần có thể viết một bài thơ cho quán vậy là có thể lãnh một vò rượu miễn phí rồi.
Giang Đình và Tạ Ninh đừng nói là làm thơ ngay cả tên mình cũng viết giống như mèo cào. Tần Quyết cũng chỉ giới hạn là biết chữ, không có tế bào văn học gì cả, nên ba người chỉ đứng nhìn người khác làm thơ.