Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 282
Cập nhật lúc: 2024-11-12 05:31:14
Lượt xem: 28
Tạ Ninh lắc đầu: "Không giống, không giống."
Giang Đình cười phủi tuyết trên mũ anh ta: "Được rồi, đừng ở đây giả vờ kín đáo nữa, chúng ta cũng đi đăng ký thôi.
Đầu bếp doanh có hơn một trăm ba mươi người, có khoảng một trăm người là lão binh, ngày Tết sẽ có khoảng một nửa tướng sĩ ở lại trong đại doanh, trừ đi những lính bếp năm nay mới nhập doanh nữa, những lính bếp còn lại còn phải nghỉ ngơi luân phiên, có người chưa chắc đã kịp về nhà ăn Tết, có thể năm sau mới đến lượt.
Nhưng đối với những lính bếp chưa từng được nghỉ phép mà nói, đây đã coi như là một chuyện rất tốt, vì vậy mọi người đều không có gì phàn nàn, tất cả đều nghe chú Lương sắp xếp. Bởi vì Giang Đình là quản sự, mấy người Tạ Ninh có quan hệ nên bọn họ được xếp thời gian nghỉ tốt nhất, đó chính là mười ngày trước sau giao thừa.
Ngày hôm sau các tướng sĩ bắt đầu thu dọn hành lý, những người có nhà ở gần bắt đầu hẹn nhau cùng đi lên trấn, đến lúc đó có thể cùng đi ké xe ngựa của một số đội buôn.
Mấy người Tạ Ninh đã mấy tháng không được ởi ra ngoài, hơn nữa còn là đi vê đón Tết nên chuẩn bị rất long trọng, cất hết bạc của mình vào trong túi, lại còn chuẩn bị quần áo vừa người và có chất liệu tốt nhất.
Tạ Ninh cảm thán: "Ôi tiếc là Hà Kính không thể đi cùng chúng ta."
Hà Kính đang thu dọn hành lý bỗng khựng lại, đưa lưng về phía bọn họ nói: "Năm sau tôi nhất định sẽ đi."
Anh ta lấy ra một túi tiền nhỏ từ trong bọc quân áo, đi đến trước mặt Giang Đình, trịnh trọng giao cho Giang Đình.
"Giang Đình, tôi không thể tham dự tiệc mừng thăng chức của cậu, đây là tiên lễ của tôi, chúc các cậu năm mới vui vẻ."
Giang Đình sững sờ, nhận lấy và nói: "Cảm ơn, nhưng lần này anh trở vê cần phải dùng tiền nhiều lắm đúng không?"
Hà Kính nói: "Mấy năm nay tôi tích góp được một ít, đủ dùng."
Tạ Ninh lo lắng hỏi: "Anh thật sự muốn cưỡi ngựa à?”
Hà Kính gật đầu: 'Không sao, có đồng hương đi cùng tôi."
Lúc này mấy người Giang Đình mới yên tâm: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."
Tần Quyết lên kế hoạch: "Vậy ngày mai chúng ta đi biên thành, đi dọn dẹp nhà giúp Giang Đình trước, sau đó mua đồ đến trang trí. Giang Đình, anh định khi nào tổ chức tiệc mừng thăng chức?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Giang Đình suy nghĩ rồi cười nói: "Không kịp trước Tết, sang năm mới mọi người phải đi thăm người thân, vậy thì một ngày trước khi vê quân doanh đi, không phức tạp quá đâu, cũng chỉ mời bạn bè đến ăn một bữa cơm."
Tần Quyết nói: 'Ừm, chắc là tôi sẽ ăn Tết ở nhà chị tôi, các anh thì sao?"
Tạ Ninh chống cằm ghé lên bàn: "Tôi và Giang Đình chỉ có ba lựa chọn, một là ở nhà anh Đông, hai là ở nhà chị anh, ba là ở nhà mới của Giang Đình."
Giang Đình nhìn Tần Quyết một cái, nói có hàm ý: "Anh Tần Quyết, nhà chị anh ăn Tết sẽ có không ít khách đúng không?”
Tần Quyết "Ừ" một tiếng, muốn nói gì đó nhưng lại nuốt trở vào.
Giang Đình nói: "Tết là thời gian người nhà đoàn tụ, chúng tôi không đi quấy rầy nữa. Tạ Ninh, vậy hai chúng ta cùng nhau đón Tết đi, giao thừa anh đây sẽ làm đồ ăn ngon cho cưng hen."
Tạ Ninh cười hì hì nói: “Được! Nghe nói sau Tết biên thành còn có hội chùa, anh phải đi cùng tôi xem thử nhé."
Giang Đình nói: Được được được, đi, dẫn anh đi chơi cho đã."
Tần Quyết có chút hâm mộ nhìn hai người, cụp mắt không nói chuyện.
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, các tướng sĩ kích động không thôi đã bắt đầu chạy đi chạy lại trong quân doanh, bọn họ mang theo bọc quân áo chạy đến cổng quân doanh tập hợp, sau khi võ tướng điểm danh xong mới cho từng người đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-282.html.]
Cũng không phải sợ những tướng sĩ này nghỉ xong sẽ không trở về, nếu dám không về, vậy thì chờ liên lụy đến cả nhà cùng nhau ngồi đại lao đi.
Từ quân doanh đi lên trấn phải đi gần nửa ngày, đi biên thành phải mất một ngày một đêm, vì tiết kiệm thời gian, Chỉ huy sứ đặc biệt cho phép mọi người có thể ngồi xe bò đi biên thành.
Lần này các lính bếp lại trở thành đối tượng quý hiếm, bởi vì bò của đầu bếp doanh đều rất bướng bỉnh, chỉ có lính bếp đánh xe thì bọn chúng mới chịu đi.
Xe bò rất lớn, một xe có thể ngồi mười mấy người, những người không được ngồi thì chỉ có thể đi bộ.
Ba người Giang Đình, Tạ Ninh và Quyết đánh xe bò, bọc kín bản thân như cái bánh chưng, ngôi thành hàng, nhìn từ phía sau giống như ba con hoẵng béo.
"Ya hu, cuối cùng cũng ra ngoài rồi!"
Tạ Ninh không nhịn được mà hét lên, kết quả là đúng lúc có một cơn gió lạnh cuốn qua, rót vào trong cổ họng, suýt nữa khiến anh ta sặc đến choáng váng.
Giang Đình nói: "Anh ngồi yên đi, nếu ngã xuống tôi không đi xuống vớt anh đâu.
Lúc này, một hàng ky binh phi ngựa tới tụ họp với đội ngũ của bọn họ, nhóm ky binh cười nói: "Có ai muốn lên ngựa không?”
Người không leo lên xe bò kịp vội vàng kêu lên: "Tôi tôi tôi!"
Ky binh cười to, một tay kéo dây cương, nửa thân trên cúi xuống vươn tay ra: "Nào, đưa tay cho tôi."
Người phía dưới nắm lấy tay ky binh leo lên ngựa, chỉ có thể ôm chặt eo của ky binh rồi mới dám mở mắt nhìn xuống dưới ngựa.
Lúc này một người cưỡi một con ngựa tốt màu đen đến trước xe bò của mấy người Giang Đình, nói với binh lính bên cạnh Giang Đình: “Cậu cưỡi ngựa đi, vị trí nhường cho tôi.
Binh lính kia nhìn thấy trang phục lính trinh sát của Hạ Vân Sâm thì không dám đắc tội, vội vàng dịch mộng xuống xe bò, vui vẻ cưỡi ngựa đi.
Tuy phần lớn binh lính đều từng luyện kỹ thuật cưỡi ngựa song chỉ có ky binh và lính trinh sát mới có thể thường xuyên cưỡi ngựa, binh lính bình thường chỉ có thể nhìn mà thèm thôi.
Hạ Vân Sâm nhanh nhẹn xoay người xuống ngựa, vứt dây cương cho đối phương, ung dung đi tới, tay chống một cái đã ngồi ở bên cạnh Giang Đình.
Giang Đình quay đầu nhìn y, cười nói: "Có ngựa ngon lành lại không cưỡi, đến ngồi xe bò cấn mông, nói trước nhé, lát nữa m.ô.n.g bị xóc thành hai cánh hoa thì đừng trách kỹ thuật đánh xe của tôi không tốt."
Tuyết trên mặt đất không có vết móng bò từng đi qua, đất trời mênh m.ô.n.g một vùng, chỉ có thể nhìn rõ phương hướng nhưng không nhìn thấy đá vụn cục đất hay ổ gà dưới chân, xe bò còn chưa đi được mấy bước, toàn bộ xe đã bắt đầu lắc lư. Cô liếc nhìn tay của Hạ Vân Sâm, vừa rồi tay kia không đeo găng tay nắm lấy dây cương, bị gió lạnh thổi đến nỗi mu bàn tay đỏ bừng.
'Anh không lạnh à?'
Hạ Vân Sâm nói: "Không lạnh."
Y mặc ít hơn người bình thường, nếu không phải biết y có nội lực bảo vệ cơ thể, Giang Đình sẽ cảm thấy y là đồ ngốc.
Tay cô nắm dây cương của xe bò, hất cằm ra hiệu với y: "Trong bọc quân áo của tôi còn có một đôi găng tay, tự lấy ra đeo đi.
Hạ Vân Sâm nghe vậy, thấy người trên xe bò nhìn y như có như không, y không được tự nhiên nói: 'Không cân."
Tạ Ninh đảo tròng mắt, cười nói: "Tôi lấy giúp anh, có gì mà ngại chứ."
Anh ta mở bọc quần áo của Giang Đình ra, tìm kiếm một hồi mới ngẩng đầu lên: "Giang Đình, trong này không có găng tay.'
Giang Đình nghe vậy thì thò đầu tới nhìn thử, ngượng ngùng cười một tiếng: "Hình như tôi để quên trên giường không nhét vào rồi."
Tạ Ninh buộc bọc quần áo lại, nói: "Vậy làm sao bây giờ.'