Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 281
Cập nhật lúc: 2024-11-12 05:31:13
Lượt xem: 19
Rất nhanh, thịt thà, củ cải, cải trắng, tỏi tươi, mì, nấm hương, ... và các nguyên liệu nấu ăn khác liên tục được đổ vào nồi.
Củ cải giòn sân sật ngọt nhẹ, cải trắng tươi non ngon miệng, mì hút no nước canh trở nên ngon lạ thường. Nấm hương căng tròn béo ú nổi trên nước canh, một đôi đũa vươn xuống, gắp lên, song trên đường đưa đến miệng, chiếc nấm bất thình lình rơi xuống giữa không trung.
"Mẹ nó, thằng' nấm này làm phản rồi, dám chống đối lại tôi!"
"Phù, nóng quá, tôi vã hết cả mồ hôi rồi, cởi cái áo ngoài ra đã."
"Khéo ăn xong mùi này ám đầy người mất, sau này tôi ngửi mùi quần áo của mình để ăn cơm cho ngon cũng được ấy chứ. "Ha ha ha toàn là mùi mồ hôi, anh không thấy tởm à...
Các tướng sĩ vừa ăn vừa nói vừa ăn vừa nói cười. Họ ăn đến nỗi mồ hôi túa ra như tắm, ai nấy đều than đúng là đã cái nư, khắp giáo trường toàn là mùi lẩu.
Thật lâu vê sau, rất nhiều tướng sĩ Hạ gia quân vẫn còn có thể nhớ lại rõ mồn một lần đầu tiên được ăn lẩu.
Năm ấy, lần đầu tiên họ được thử nghiệm tự trông rau, lần đầu tiên ăn sủi cảo nhân thịt dê, mì thịt dê vào mùa đông, lần đầu tiên ăn lẩu trước Tết. Các tướng sĩ lấy trà thay rượu, cùng nhau nâng cốc, ăn mừng năm mới trước.
Trong đầu bếp doanh, các lính bếp cùng ngồi quanh nồi lẩu, ăn trong không khí sục sôi ngất trời. Dường như ngay cả sương tuyết ngày đông cũng phải hòa tan theo không khí đó.
Buổi chiều, khi các lính bếp đang vội vàng rửa dọn bát đũa, khiêng nồi sắt về đầu bếp doanh để rửa thì vài tướng sĩ mặc quân áo binh lính thân cận của Chỉ huy sứ đi đến.
"Chỉ huy sứ đại nhân có lệnh!" Binh lính thân cận giơ cao lệnh bài. Thấy vậy, các lính bếp vội vàng buông bỏ công việc dang dở trong tay để tập trung lại. Ai nấy đều thấp thỏm chờ binh lính thân cận truyền đạt mệnh lệnh.
Chắc chắn phải là chuyện tày đình lắm thì binh lính thân cận của Chỉ huy sứ mới đến truyền lệnh thế này. Chẳng lẽ là vì hôm nay họ nấu lẩu không ngon chăng?
Các lính bếp cúi đầu, tim đập thình thịch.
Binh lính thân cận cao giọng nói: "Từ ngày hôm nay trở đi, tất cả lính hậu cần sẽ được hưởng chế độ đãi ngộ giống như lính chính thức. Những người tòng quân đủ hai năm có quyên được nghỉ phép về thăm người thân, tòng quân đủ ba năm thì được phép kết hôn! Binh lính nào muốn rời quân doanh vào ngày mai thì đến đăng ký với quản sự đầu bếp doanh. Yêu cầu quản sự nộp danh sách lên cấp trên trước rạng sáng mail"
Binh lính thân cận vừa dứt lời, đầu bếp doanh lập tức sôi trào.
Mọi người nhìn nhau với vẻ mặt khó tin, nghi ngờ mình có nghe nhâm hay không: “Chúng ta... Chúng ta cũng được nghỉ rồi ư?"
"Tôi không nghe nhâm chứ? Chúng ta cũng được về nhà rồi à?"
"Có phải tôi đang nằm mơ không, cấu tôi một cái nhanh lên... Á đậu má đau đau đaul Là thật! Là thật đó các anh eml"
"Tôi được về nhà rôi ư? Tôi được về nhà rồi! Tôi được vê nhà rồi... Hu hu hu... Tôi được về nhà rồi, cha mẹ ơi..."
Không ít các binh lính đã có tuổi khóc nghẹn vì quá đỗi vui mừng. Cũng có người nghĩ đến người thân đã qua đời mà mình chẳng kịp về gặp mặt lần cuối để rồi không khỏi khóc ầm lên vì Suy SỤP tinh thần.
Các binh lính thân cận liếc nhau, lặng yên rời đi.
Đám Giang Đình đứng một góc cũng cười tươi rói, ai nấy đều như trút được gánh nặng: "Hà Kính, giờ anh có thể về nhà rồi."
Vẻ mặt Hà Kính có chút hoảng hốt, không dám chắc nói: "Đây, đây là thật sao?"
Giang Đình cười một tiếng, vỗ bả vai anh ta: “Thật, còn không mau ởi đăng ký.'
Chú Lương lập tức bị một đám lính bếp vây quanh, ông ấy kêu to: "Chu Đông! Chu Đông, cậu tới đây cho tôi, mau tới giúp một tay!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-281.html.]
Chu Đông bịt lỗ tai, đau khổ nói: "Chú Lương, ông đây không biết chữ, làm sao giúp chú được?”
Con ngươi của anh ta đảo một vòng, sau đó túm lấy một người: "Tân Quyết! Qua đây! Tới giúp đăng ký!"
Tần Quyết cười một tiếng bất đắc dĩ với mấy người Giang Đình: "Tôi đi giúp trước đã.
Hà Kính cũng nhanh chóng theo sau.
Chú Lương kêu lên: "Nói trước đấy nhé! Việc nghỉ phép này cũng phải luân phiên, không thể không có ai nấu cơm được, đừng chen đừng chen, lần lượt từng người!"
"Phải nhập doanh hai năm trở lên mới được, cái đồ lính mới nhà cậu cút sang một bên!"
Tạ Ninh kích động đến nỗi xoay vòng tại chỗ nói: "Tốt quá rồi! Ngày Tết chúng ta có thể đi biên thành! A a a vui quá đi!” Giang Đình cũng cười: "Ừm, đúng vậy.'
Tạ Ninh kích động xong, anh ta mới nghĩ đến một chuyện: "Này, rốt cuộc anh đã làm gì vậy? Chẳng phải anh nói đi hối lộ mấy lính trinh sát dẫn mấy người chúng ta ra ngoài hay sao? Tại sao bây giờ lại trở thành toàn bộ đầu bếp doanh đều được nghỉ? Đúng là không tin nổi."
Giang Đình gãi đầu, giả vờ như không biết chuyện: "À... Tôi chỉ nói với Tống Hạ mấy câu, y nói... Sẽ giúp đỡ... Chuyện khác tôi không biết gì hết."
Tạ Ninh nghi ngờ nhìn cô: “Thật à?”
Giang Đình tỏ vẻ vô tội: "Thật, có lẽ là y quen biết võ tướng cấp cao hơn, võ tướng kia lại báo cáo chuyện của chúng ta cho Chỉ huy sứ đại nhân, Chỉ huy sứ đại nhân luôn quan tâm đến các tướng sĩ, thế nên vung tay phê chuẩn luôn."
Tạ Ninh gật đầu: "Chắc là như vậy rôi, Chỉ huy sứ đại nhân đúng là người tốt mà."
"Nhưng..." Anh ta chuyển chủ đề, nhìn Giang Đình chằm chằm: “Tống Hạ giúp anh hoàn thành một chuyện lớn như vậy, giúp chúng ta một chuyện rất lớn, anh ta tốt với anh như vậy, lại tuổi trẻ tài cao như thế, anh thật sự..."
Giang Đình sững sờ, cảm thấy không ổn: "Thật cái gì?"
Tạ Ninh hơi híp mắt: "Không có ý gì... Với anh ta?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Giang Đình quả quyết nói: "Không cót
Vẻ mặt của cô có chút đông cứng, nghiêm túc nhìn Tạ Ninh nói: “Sau này đừng nói lời như vậy, để người khác nghe thấy dễ gây hiểu lâm."
Cô tự hỏi lòng mình, cô thật sự chỉ coi Hạ Vân Sâm như bạn bè, hơn nữa Hạ Vân Sâm cũng không phải đồng tính. Vả lại cô cũng không định khôi phục thân phận con gái, nếu khôi phục chưa kể đến việc sẽ bị phạt ra sao, mà ngay cả việc tiếp tục ở lại quân doanh cũng là chuyện không thể.
Tất cả bạn bè của cô trên đời này đều ở trong Hạ gia quân, cô không muốn rời đi, rời khỏi đây cô có thể đi đâu được, cô cũng không thể thật sự ở biên thành trông trọt được.
Hơn nữa thời đại phong kiến này có rất nhiều trói buộc với phái nữ, cho dù là nữ chính Khổng Tiêu, sau khi khôi phục thân phận con gái trở thành nữ tướng quân, cuối cùng vẫn gả cho Triệu Khinh Hồng, mà trong triều cũng không chào đón, người ngoài đều nghĩ nàng phụ thuộc vào Triệu Khinh Hồng.
Giang Đình không muốn như vậy.
Cô không muốn rời khỏi quân doanh, cũng không muốn lấy chồng, càng không có chí hướng hành tẩu giang hồ đi chơi đây đó. Cô chỉ muốn ở trong thế giới nhỏ của bản thân, có ăn có uống có bạn bè, thỉnh thoảng có thể đi biên thành ở mấy ngày là được.
Tạ Ninh nghiêng đầu, lẩm bẩm: "Vậy anh đừng đối xử với người ta tốt như vậy chứ."
Giang Đình sờ cằm suy nghĩ: "Tôi đối xử với bạn bè đều luôn tốt như vậy mà."
Chỉ có điều ban đầu cô tiếp cận Hạ Vân Sâm vì có mục đích, vậy nên dùng chút thủ đoạn nhỏ khiến người ta cảm thấy cô rất nhiệt tình, sau đó mới phát hiện con người y rất đáng để làm bạn bè thân thiết.