Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 280

Cập nhật lúc: 2024-11-12 05:31:11
Lượt xem: 16

Tạ Ninh sốt ruột nhảy xuống giường, vỗ vai anh ta: "Anh làm sao đấy, nói gì đi chứ."

Hà Kính mệt mỏi lắc đầu.

Tần Quyết nói: "Hà Kính à, có chuyện gì đấy. Anh nói ra rồi chúng ta cùng nhau nghĩ cách giải quyết.

Giang Đình cũng thò đầu ra khỏi ổ chăn, nói: "Hà Kính, mọi người đều là anh em sống chung một lều, có nạn cùng chịu. Anh phải nói thì chúng tôi mới giúp anh được chứ.ˆ

Hà Kính thở dốc một hơi. Đột nhiên, anh ta nói với vẻ mặt vô cùng suy sụp: "Không giúp được đâu. Tôi... Mẹ tôi lâm bệnh nặng, thây thuốc nói cùng lắm là cố sống thêm được hai tháng nữa. Thư đã được gửi tới đây từ mười ngày trước rồi, nhưng tôi lại chẳng thể về gặp bà ấy lân cuối được." Anh ta gãi đầu, cúi gằm mặt xuống: "Trừ phi tôi xin ra quân để về quê, nhưng làm thế thì tôi không thể quay lại đây được nữa."

Lúc trước sau khi chân bị thương, anh ta chỉ còn hai lựa chọn. Một là làm lính hậu cần, trong đó bao gôm cả lính bếp. Hai là cầm tiên về quê.

Làm lính bếp có nghĩa là sau này anh ta sẽ không được nghỉ phép ngày nào. Song anh ta cũng không cam lòng về quê.

Mấy ngày nay, anh ta buôn ba khắp nơi, định tìm đồng hương trước đây giúp mình, nhưng tất cả đều bó tay.

Nghe vậy, vẻ mặt đám Tạ Ninh lập tức tối sâm lại. Trên thực tế, không chỉ riêng Hà Kính phải đối diện với tình huống này, rất nhiều lính bếp khác cũng không kịp về dự lễ tang người thân trong gia đình.

Tạ Ninh nhìn Giang Đình, nói: “Giang Đình này, chuyện mà anh nói trước đó...

Trước đó, Giang Đình từng nói sẽ đi hối lộ trinh sát, dẫn mấy người họ đến biên thành đón năm mới, đi ăn tiệc mừng cô được thăng quan.

Giang Đình trâm giọng nói: "Hà Kính, từ đây về nhà anh mất mấy ngày?”

Nghe vậy, Hà Kính sửng sốt, đáp: "Giục ngựa đi nhanh cũng phải mất ba ngày.'

Giang Đình nhìn đùi anh ta: “Anh còn cưỡi ngựa được không?”

Hà Kính cắn răng, đè lại phân chân đã cụt của mình: "Được."

Giang Đình gật đầu: "Chuyện này còn phải chờ thêm hai ngày nữa."

Tạ Ninh nói: “Chờ hai ngày nữa ư? Vì sao?"

Giang Đình đưa mắt nhìn xuống đất, úp úp mở mở nói: "Vì tôi tin anh ấy." Còn hai ngày nữa là tướng sĩ các doanh trại bắt đầu nghỉ phép. Cô tin chắc chắn Hạ Vân Sâm sẽ không quên lời hứa với cô.

Ngày hôm sau, trời vừa sáng, đầu bếp doanh đã bắt đầu tưng bừng ồn ào. Một nửa toán lính bắt đầu cắt thịt, những người còn lại bắt đầu rửa sau.

Thịt heo, thịt dê đều được cắt thành lát nhỏ, có loại phải thái lát ngay khi còn tươi, có loại phải mang đi tẩm ướp. Nội tạng và một vài thức ăn thừa khác cũng được giữ lại để làm thịt kho và hâm canh sau đó.

Lá cải trắng già được nhặt riêng ra, giữ lại cho heo ăn. Lá non thì được rửa sạch, bẻ đôi rồi chất chồng lên mẹt.

Tất cả rau cải trắng đều được bón phân thuần thiên nhiên, lại được trồng trên khu đất phì nhiêu màu mỹ, bó rau nào cũng tươi non mơn mởn, song cũng không thiếu sâu bệnh. Nhiều lá bị sâu cắn chỗ này thủng một lỗ, chỗ kia thủng một lỗ.

Nhưng không ai ghét bỏ những chiếc lá ấy. Sâu còn ăn được, sao con người lại không ăn được?

Một nửa củ cải bị cắt thành từng miếng tròn để cho vào nấu lẩu. Phần còn lại, Giang Đình định để làm củ cải khô và củ cải muối.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-280.html.]

Sau khi lên thị trấn, họ không chỉ mua thịt mà còn mua cả mì, váng đậu, mộc nhĩ, nấm hương khô, ... Tất cả đều được sơ chế ngâm trong nước nóng.

Tỏi tươi và các bó hành lá to đùng được rửa sạch sẽ rồi xếp ngay ngắn chỉnh tề, trông vô cùng đã mắt.

Khi các lính bếp chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, các tướng sĩ cũng chẳng ngồi không. Họ dùng xẻng xúc hết tuyết trên giáo trường, lau sạch sẽ bàn và băng ghế, bê vác vô số đá và củi gỗ để dựng bếp tạm thời ngay trong lều.

Vì phòng bếp lớn và phòng bếp nhỏ trong đầu bếp doanh chỉ có tổng cộng hơn tám mươi nồi nấu. Tuy nồi rất to, một lần có thể nấu đồ ăn cho hơn trăm người nhưng vì có quá nhiều tướng sĩ, sức chứa ở nhà bếp không đủ để cho nhiều người như vậy ngồi ăn cùng lúc. Vậy nên bữa lẩu hôm nay được chia thành hai đợt ăn.

Sau khi tốp lính đầu tên ăn xong, rửa nồi, đổ nước và cốt lẩu xuống dưới đáy nồi để nấu nước lẩu mới cho tốp lính thứ hai ăn.

Còn vê chuyện đại doanh nào ăn trước, đại doanh nào ăn sau thì để đảm bảo công bằng, các bách hộ và thiên hộ sẽ rút thăm rồi quyết định dựa trên kết quả đó.

Các tướng sĩ rút được thăm ăn trước hoan hô nhảy nhót, các tướng sĩ rút được thăm ăn sau hâm mộ ghen ti.

Sau khi bắc bếp tạm thời xong, từng chiếc bát tô được khiêng đến giáo trường, đặt trên bếp lò. Từng thùng cốt lẩu được mang đến, các tướng sĩ tò mò vây xem rốt cuộc cốt lẩu gồm có những gì.

Chỉ thấy trong thùng là một đống cục mỡ heo màu nâu đỏ đã đông đặc, bên trong có lẫn các loại gia vị hạt tiêu, hạt hoa tiêu, ... vừa nhìn đã thấy cay nồng nặc.

Cốt lẩu được cắt thành từng miếng. Giang Đình chỉ huy lính bếp đốt lửa, đốt nóng nồi rồi thả từng miếng cốt lẩu to vào trong.

Các tướng sĩ nhìn chằm chằm không rời mắt. Họ nhìn cốt lẩu từ từ hòa tan trong nồi nóng, lính bếp lại đổ thêm một đống hành gừng tỏi vào nồi. Chẳng mấy chốc, mùi các loại gia vị nông nặc xộc vào mũi.

"Hắt xì! Hắt xì!"

Rất nhanh sau đó, tiếng hắt xì lần lượt vang lên.

Các lính bếp cười đắc ý. Nhớ ngày làm cốt lẩu, bọn họ cũng bị mùi xộc vào làm cho hắt xì liên tục. Lần này đã đến lúc để các lính khác nếm mùi đời rồi.

"Mẹ nó chứ, nồng nặc thất"

"Ê, đúng rồi! Đúng là cái mùi này rồi! Đây chính là mùi xuất hiện trong đầu bếp doanh hôm đó!"

Vân Mộng Hạ Vũ

Rất nhanh, cốt lẩu đã hòa tan hoàn toàn, đổ thêm nước vào trong nồi rồi chờ sôi nữa là xong. Chú Lương dặn dò trước: "Mọi người chuẩn bị bát đũa trước được rồi đấy!"

Các tướng sĩ câm bát đũa của mình, chuyển ghế ngồi xung quanh nồi lẩu trước mặt.

Thịt thà và rau củ đêu đã được đưa đến giáo trường. Chờ đến khi nước canh đỏ trong nồi sôi sùng sục, lính bếp đổ thịt heo và thịt dê vào nồi, dùng vá khuấy một vòng, cười nói: "Chờ khi nào thịt nổi lên là ăn được! Lát nữa mấy người muốn ăn gì thì cho vào nồi nhé." "Nhanh lên, cho thêm củi vào! Nổi lửa to hơn chút nữa!"

Lâm đồng tri vừa đi tới đi lui tuân tra, vừa hắng giọng hô hoán: "Nói trước là không được tranh giành đồ ăn đâu đấy. Hôm nay nhiều thịt, đủ phần cho tất cả, ăn hết trong bát rồi mới gắp nghe chưal"

Dưới thế lửa mãnh liệt, chẳng bao lâu nôi đã bắt đầu sủi bong bóng ục ục ục, thịt thà đồng loạt nổi lên. Các tướng sĩ tôi anh mỗi người một đôi đũa nhanh chóng ra tay. Thịt được bọc trong nước canh đỏ au trông vô cùng tươi ngon, vừa được gắp ra khỏi nồi đã bốc hơi nóng, hương thơm nức mũi làm người ăn ứa nước miếng ròng ròng.

Thịt vừa vào miệng đã cảm nhận được vị tê cay thơm phức, lại nhai nhai, vị ngọt từ thịt ứa ra hòa với vị tê cay. Tất cả mùi vị đó tràn ngập trong miệng làm kích thích vị giác, làm người ta hễ cứ bắt đầu ăn là không tài nào dừng lại được.

"Nhanh nhanh nhanh! Cho thêm thịt đi! Đậu má ăn ngon quải chưởng!"

"Cho nhiều vào, cho nhiều vào!"

"Tôi muốn ăn củ cải với cải trắng, đây là rau chính chúng ta trông đó! Đợi mấy tháng trời chỉ vì hôm nay thôi đấy!"

Loading...