Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 279

Cập nhật lúc: 2024-11-12 05:31:09
Lượt xem: 21

Hạ Vân Sâm: "Tôi cũng còn trẻ."

"Ơ hay, tôi mới mười chín, nhỏ hơn anh ba tuổi đấy."

Hạ Vân Sâm ngẫm nghĩ: "Tôi phấn đấu sống lâu thêm mấy năm, thế chẳng phải không khác gì nhau ư?”

Nghe vậy, Giang Đình đần cả mặt.

Không biết tại sao, khi nghe y nói những lời này, lại nhớ đến kết cục thảm thiết của y, tim Giang Đình đau nhói, cảm giác đau đớn ấy xộc thẳng lên đầu.

Ấy thế mà một người đã quen chứng kiến cảnh sống chết, tay nhiễm vô số mạng người như cô lại cảm thấy đau khổ vì một nhân vật phụ trong truyện.

Nhưng giờ đây, Hạ Vân Sâm không phải là một nhân vật trong truyện, mà là người sống sờ sờ đang đứng trước mặt cô. Thấy Giang Đình không nói gì, Hạ Vân Sâm nghiêng đầu nhìn cô: "Cậu làm sao đấy?"

'Không có gì, tôi đang nghĩ... Giang Đình che giấu cảm xúc, cười cười: "Nghĩ xem vợ tương lai của anh sẽ trông như thế nào."

Hạ Vân Sâm khựng lại, mày bắt đầu cau có, tỏ vẻ khó chịu ra mặt.

Giang Đình nhìn vào mắt y, chớp mắt: "Sao vậy?"

Hạ Vân Sâm nói: "Cậu nghĩ nhiều thật đấy.

Giang Đình bỗng chốc lộ vẻ cảnh giác: "Khoan đã, trước khi anh nổi cáu, tôi xin phép hỏi câu này nhé. Có phải vừa rồi tôi đã nói lỡ lời gì không?”

Hạ Vân Sâm nghẹn lời, thở hắt ra và "ừ'" một tiếng.

Giang Đình lập tức quyết định không cho y có cơ hội nổi giận: "Thế tôi rút lại lời vừa nói nhé. Đáng lẽ tôi không nên nghĩ về vợ của anh em mới phải... A, nói ra mới thấy có gì đó sai sai, tôi không có ý đó đâu nhé...

Nhìn dáng vẻ không mấy chân thành của cô, Hạ Vân Sâm rơi vào thế bí, trút cơn tức ra cũng không được mà nhịn thì lại khó chịu. Cuối cùng, y dứt khoát quay đầu, tiếp tục làm việc.

Sau đó... Rắc" một tiếng, thêm một củ cải bị bể nát.

(Củ cải: Đủ gòi nha, tụi tui có tội tình gì hả? Tức ái)

*xx**

Sẩm tối, các tướng sĩ dùng mọi cách như đeo sọt, gánh đòn gánh, xách rổ, kéo xe để mang tất cả củ cải, cải trắng, tỏi tươi và hành lá đã thu hoạch đến đầu bếp doanh.

Đầu bếp doanh đã dựng sẵn một cái lêu lớn chuyên để cất chứa thực phẩm.

Chú Lương, Giang Đình và quản sự phòng bếp nhỏ dẫn các lính bếp đi kiểm kê số lượng thực phẩm, đồng thời dùng rơm rạ phủ lên trên rau củ quả, tránh để chúng bị hỏng do thời tiết giá rét vào buổi tối.

Mọi người bận bịu đến tận đêm khuya mới xong việc. Lúc này, trong phòng bếp đã đun sẵn nước nóng cho họ tự lấy.

Giang Đình và Tạ Ninh xách nước ấm vê doanh trướng ngâm chân. Đúng lúc bắt gặp Tần Quyết cũng đang đi về, ba người gặp nhau trước doanh trướng.

Quần áo Tần Quyết dính đầy tuyết, chóp mũi cũng đỏ bừng lên vì lạnh, trông có vẻ như anh ta đã đứng ở bên ngoài từ lâu lắm rồi vậy.

Tạ Ninh nói: "Tân Quyết à, anh đi đâu mà cả đêm không thấy bóng dáng đâu vậy?"

Tần Quyết giơ tay phủi tuyết đọng trên vai, cười nói: "Tôi đến chỗ chuồng dê xem thế nào. Sáng nay g.i.ế.c dê nên những con khác trong chuồng hoảng lắm."

Tuy giọng nói của anh ta không có gì lạ nhưng Giang Đình vẫn thấy mặt anh ta hơi đơ ra, bèn nói: "Trong phòng bếp còn có nước ấm đấy, mau đi lấy một ít về đi."

"Ừ, tôi đi luôn đây." Tân Quyết dứt lời xoay người bước vào gió tuyết.

Giang Đình sải bước đuổi theo anh ta: "Đợi đã.”

Tần Quyết dừng bước, quay đầu dịu dàng hỏi: "Sao vậy?"

"Tuyết rơi đường trơn lắm, câm theo đèn mà đi."

Giang Đình đưa ngọn đèn trong tay cho anh ta. Tuy chiếc đèn bé tí teo, chỉ có thể chiếu sáng vài bước đường, song ở trong đêm đông này nó lại ấm áp lạ thường.

Tần Quyết cầm đèn, cười nói: "Ừ, cảm ơn nhé. Anh về đi, bên ngoài lạnh lắm." Giang Đình thở hắt ra, quay về trong doanh trướng. Lúc này, Tạ Ninh đã xách thùng nước vào trong giúp cô.

Giang Đình xách thùng của mình đến bên giường, ngâm chân vào trong nước ấm, thở dài một hơi đây khoan khoái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-279.html.]

Tạ Ninh ngâm chân được một lúc thì đăm chiêu nói: "Sao tôi cứ cảm thấy dạo này mấy người các anh có gì đó lạ lắm."

Nghe vậy, Giang Đình nhìn vê phía anh ta: "Lạ chỗ nào?"

Tạ Ninh nói: "Hà Kính lạ lắm nhé, dạo gân đây suốt ngày không thấy đâu. Tần Quyết cũng lạ, kể từ ngày anh ta đi chăn dê, tôi thấy rõ ràng anh ta đang có tâm sự. Anh lại càng lạ hơn!"

Giang Đình lấy làm khó hiểu: "Tôi lạ chỗ nào?"

Tạ Ninh sáp lại gần, làm ra vẻ bí ẩn, nói: "Anh nói xem có phải anh có ý với anh chàng làm trinh sát kia không?” Giang Đình vừa bưng cốc trà nóng lên uống một ngụm. Vừa nghe vậy, cô lập tức phun hết trà ra ngoài.

"Khu khụ... Anh đừng... Khu... Nói linh tinh."

Cô kiên quyết phủ nhận: "Làm gì có chuyện đói!"

Tạ Ninh hừ một tiếng, nói: "Đấy gọi là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, người ngoài cuộc bao giờ cũng thấy rõ. Tóm lại là tôi cảm thấy anh đối xử tốt với anh chàng đó lắm nhé, suốt ngày đưa cơm cho anh ta, rồi còn đối xử dịu dàng, coi anh ta là bạn thân nhất nữa chứ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Giang Đình gãi đầu: "Đó là vì tôi muốn nịnh anh ấy mà."

Tạ Ninh nói: "Tôi không biết đâu. À, với cả anh ta còn đẹp trai nữa chứ. Tôi mà là con gái thì tôi cũng có ý với anh ta ấy chứ."

Giang Đình gập ngón tay, gõ đầu Tạ Ninh: “Nhưng tôi là đàn ông.”

Tạ Ninh ôm đầu: "Tóm lại là anh đối xử tốt với anh ta nhất, tôi không chịu đâu, tôi ghen với anh ta rồi đó! Nếu anh không thích anh ta thì đáng lẽ anh phải đối xử với anh ta y như chúng tôi chứ."

Giang Đình đỡ trán, đẩy Tạ Ninh một cái: "Thế anh có thể đưa tôi đi biên thành, có thể bán nhà cho tôi không hả?"

Tạ Ninh: "Hức hức hức, ghét bỏ tôi rôi chứ gì."

Giang Đình: "Đừng giả khóc nữa."

Tạ Ninh lập tức trở mặt. Anh ta khoanh tay, nghiêm túc nói: "Nhưng mà...

Anh ta nhìn Giang Đình: “Anh cứ đối xử tốt với anh ta mãi thế, khó mà đảm bảo anh ta không rung động đấy nhé. Anh xem anh cũng đẹp trai, lại còn tài giỏi, cộng thêm trong quân doanh chẳng có lấy một mống phụ nữ... A, các cụ bảo đừng đánh vào đầu, không thì dễ làm người ta bị ngu đần mài"

Giang Đình cốc đầu Tạ Ninh, nói: "Anh suốt ngày theo dõi tôi sát sao như thế khiến tôi nghi lắm..."

Cô híp mắt, nhoẻn miệng cười.

Tạ Ninh nói: "Nghi gì cơ?”

Giang Đình đáp: "Nghi ngờ anh yêu thâm tôi đó."

"Choang!" một tiếng vang vọng từ ngoài cửa. Hai người Giang Đình giương mắt nhìn lại, chỉ thấy Tân Quyết đứng ngay ngoài lêu, chậu nước trên tay nằm lăn lóc dưới đất.

Anh ta xoay người nhặt chậu lên, nói: "Trượt tay ấy mà."

Tạ Ninh run lẩy bẩy: "Ai yêu thâm anh hả, đồ tồi không biết xấu hổ."

Tần Quyết đi tới, cười nói: "Hai người đang nói chuyện gì thế?"

Tạ Ninh kêu rên: "Giang Đình bảo tôi yêu thâm anh ta! Phi, còn lâu tôi mới thích đàn ông nhét"

Tần Quyết nhìn cô rồi lại nhìn Giang Đình, nói như thật: "Đúng, trông vẻ bê ngoài hai người chẳng hợp nhau tí nào."

Tạ Ninh: “Đúng vậy, đúng vậy.'

Tần Quyết lại nói: "Với cả còn có tôi xen vào giữa hai người nữa mà.

Dứt lời, anh ta xách thùng đi đến ngồi giữa hai người họ, bắt đầu ngâm chân.

Đợi đến khi cả ba người đều lên giường nằm, Hà Kính mới đội gió tuyết về lầu.

Mặt anh ta vô cùng tiêu tụy, trông y như vừa bị sương giá đánh bâầm dập Vậy.

Tạ Ninh dụi mắt: "Hà Ninh à, anh làm sao thế?"

Hà Kính chống gậy, khập khiễng ngồi xuống ghế. Toàn thân anh ta run lẩy bẩy, mắt đỏ lừ. Trước câu hỏi của Tạ Ninh, anh ta chỉ cúi găm đầu, không nói lời nào.

Loading...