Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 273
Cập nhật lúc: 2024-11-12 05:30:59
Lượt xem: 21
Cô than nhẹ một tiếng, xoa xoa mặt: "Haiz, các lính bếp không có kỳ nghỉ thăm người thân, rất nhiều người đến quân doanh năm sáu năm rồi cũng chưa được ra, có thể cho bọn họ cũng...
Hạ Vân Sâm nghe vậy hơi dừng lại, ánh mắt hạ xuống, sau một lúc lâu mới nhẹ giọng nói: "Nhưng mà tôi chỉ là một lính trinh sát, tôi có thể làm được gì chứ."
Giang Đình âm thâm siết chặt nắm đấm, nghĩ thâm khứa này lại nghiện diễn nữa rồi.
"Anh có thể truyền lời đến Chỉ huy sứ đại nhân giúp mà, mấy người chúng tôi thấp cổ bé họng, vốn không có cơ hội gặp đại nhân.”
Hạ Vân Sâm lại vô cùng nhanh trí, hỏi: "Vậy sao cậu không tìm Tiêu Thừa nhờ giúp?"
Giang Đình chợt nghẹn, nói: "Đương, đương nhiên là bởi vì tôi quen thân với anh hơn, trong lòng tôi, anh mới là người giỏi nhất, tìm anh đáng tin cậy hơn là tìm Tiêu Thừa."
You are no TII! Cô nở một nụ cười đầy giả dối, chỉ thiếu điêu thốt lên câu này nữa thôi.
Chẳng qua anh chàng Hạ Vân Sâm rất dễ dụ, không nhìn thấu cô, chỉ vừa lòng nói: "Vậy cũng tạm được, tôi sẽ nói việc này với Chỉ huy sứ."
Giang Đình vui vẻ, vội vàng nịnh nọt nói: "Anh Tống Hạ, anh thật giỏi, quen được anh đúng là vận may của tôi, mau, ăn cơm đi, đặc biệt chuẩn bị cho anh đấy."
Sau khi hai người cơm nước xong, Giang Đình ngồi xổm bên chậu than nướng khoai cho Hạ Vân Sâm. Doanh trướng này sắp xếp cũng ra dáng ra hình, cứ như thật sự có người ở đây vậy.
Hạ Vân Sâm nói: “Các cậu định bao giờ thì nấu một bữa lẩu?"
Giang Đình đưa lưng về phía y xoay đầu lại: "Trước kỳ nghỉ, phải đợi chú Lương đi tìm đồng tri đại nhân phê ngày.
Hạ Vân Sâm: "Vậy các cậu chuẩn bị nước cốt lẩu trước à?"
Giang Đình gật đầu: "Tôi có ý này, nhưng mà...
"Sao?"
Giang Đình cười một tiếng: "Lần trước làm nước cốt lẩu cho anh, vì phân lượng ít, nên nguyên liệu tôi dùng đều rất tốt, mỗi gia vị trong đó thôi đã tốn mấy trăm văn rồi nhưng lân này là thêm cơm cho cả doanh, cho nên tôi chỉ dự định làm hình thức của bữa lẩu thôi là được." Cô tiếp tục giải thích: "Nói đơn giản chính là ăn một bữa giống như là lẩu hâm lại, nhưng nước cốt không ngon như vậy.
Cô nhún vai: "Chuyện này cũng hết cách.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tuy rằng không ngon như lẩu chính thức, song có su hào bắp cải tỏi non bọn họ tự trông, còn có tương ớt, có thịt heo, hương vị cũng sẽ không tôi, ăn lẩu còn chẳng phải là ăn sự đông vui và ấm áp sao.
Cô rút củ khoai lang đỏ đã nướng xong ra, xoay qua trái phải, đặt lên trên tay y: "Nóng đấy, anh ăn chậm thôi, đúng rồi, đừng ăn nhiều một lần, nếu không sẽ...'
Hạ Vân Sâm nói: 'Sẽ làm sao?”
"Sẽ đánh rắm."
Bên ngoài trời đã tối, Giang Đình đội mũ xong, soạt một tiếng kéo vải nỉ ra, gió lạnh đột ngột thổi vào, khiến cô khẽ run rẩy.
Cô xách đèn dầu và hộp đồ ăn lên, nói: “Tôi đi đây.'
Hạ Vân Sâm không hề ghét bỏ chút nào mà bỏ củ khoai nướng đen nhẻm vào trong túi, đứng dậy: "Tôi tiễn cậu."
Giang Đình nói: "Không cần đâu, đường về tôi cũng đã đi mấy chục lần rồi."
Nhưng Hạ Vân Sâm vẫn khăng khăng muốn tiễn cô.
Y sợ cô đi một hồi lại trượt chân ngã văng ra ngoài, mấy hôm trước đã có một tướng sĩ ngã gấy chân như vậy rồi.
Giang Đình nói: "Ấy anh thật là, một đàn ông đàn ang như tôi, nào có yếu ớt như vậy, tôi cũng không sợ tối."
Hạ Vân Sâm không để ý đến cô, lưu loát mà phủ thêm áo choàng, cầm lấy đèn dầu xách đi. Hai người đi vào trong gió tuyết, chẳng qua nói đi cũng phải nói lại, cảm giác có một người đi bên cạnh đúng là tốt hơn một mình quay lại doanh trại như hồi trước nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-273.html.]
Lúc bọn họ đi qua một khu khá hẻo lánh, đột nhiên nghe thấy phía trước văng vẳng tiếng nói chuyện như có như không.
Giang Đình chăm chú lắng nghe, giọng nói này sao lại có chút quen tai.
Cô khẽ kéo tay áo Hạ Vân Sâm, chỉ chỉ phía trước, thấp giọng nói: "Qua đó xem thử đi."
Hạ Vân Sâm không thích nghe lén chuyện của người ta, nhưng thấy Giang Đình tràn đầy hứng thú như vậy, y chỉ có thể hợp tác.
Hai người nhẹ tay nhẹ chân mà tới gần, trốn sau một đống cỏ khô, một trái một phải ngó đầu ra ngoài, chỉ thấy cách đó không xa có hai người đang đứng, người có thân hình thấp hơn gục đầu xuống, hình như đang khóc nức nở, người có thân hình cao hơn thì yên lặng đứng ở đối diện.
Giang Đình nhíu chặt mày, trong lòng có một loại dự cảm chẳng lành, quả nhiên, người có thân hình thấp kia mở miệng nói: "Vì sao anh lại muốn vạch trân tôi, anh cũng không thể giả vờ như không biết gì hết, chúng ta cứ ở chung giống như lúc trước không được sao?"
Đây là giọng của Khổng Tiêu.
Vậy thì người trước mặt nàng hẳn là Triệu Khinh Hồng nhỉ?
Triệu Khinh Hồng nói: "Tôi... Sao tôi có thể giả vờ không biết gì được, Khổng Tiêu, rất xin lỗi, tình cảm này của cậu, bây giờ tôi không nhận nổi, tôi tới tòng quân là để báo thù cho cha mẹ tôi, tôi đã thê phải dùng m.á.u tươi của người Bắc Nhung để tế mười ba vong hồn của người nhà họ Triệu tôi, bây giờ tôi thật sự không có suy nghĩ khác... Huống hồ cậu còn là một người đàn ông...
Giang Đình nghe xong mà trong lòng kinh hãi.
Cô không sao mà ngờ tới được, lại có thể trùng hợp nghe thấy cốt truyện m.á.u chó như vậy.
Dựa theo nguyên tác, hai người Khổng Tiêu nên phát triển tới giai đoạn nảy sinh tình cảm lẫn nhau rồi mới phải, Khổng Tiêu thì dũng cảm bộc bạch ra, Triệu Khinh Hồng lại gánh vác mối thù không đội trời chung trên lưng, không muốn bị tình cảm liên lụy.
Hơn nữa hắn nghĩ rằng sớm muộn gì cũng có một ngày mình sẽ c.h.ế.t ở trên sa trường, hắn không muốn hại Khổng Tiêu.
Hiện giờ Triệu Khinh Hồng được cấp trên tán thưởng, chuẩn bị điều hắn đến đại doanh tốt hơn, Khổng Tiêu sẽ phải bị tách ra khỏi hắn.
Cho nên trong lúc nóng vội, nàng đã dùng thân phận đàn ông nói toạc ra tình cảm của mình, không hề bất ngờ chút nào, Triệu Khinh Hồng từ chối nàng.
Hạ Vân Sâm mới đầu nghe xong thì như lọt vào trong sương mù, có điều cũng không ảnh hưởng đến việc y dùng cái đầu thông minh của mình phân tích ra hàm ý trong lời nói của hai người.
Y đột nhiên nhìn về phía Giang Đình, Giang Đình bất đắc dĩ nhìn lại, chỉ ra phía sau, dùng khẩu hình nói: "Đi."
Lúc này, Khổng Tiêu đột nhiên trở nên kích động, lập tức nhào lên ôm lấy eo Triệu Khinh Hồng, nói:
"Khinh Hồng, anh chờ tôi một năm, một năm được không? Một năm sau tôi chắc chắn sẽ đuổi kịp bước chân của anhl"
Giang Đình với Hạ Vân Sâm lại không nhịn được mà ngó đầu ra nhìn lén, quả nhiên nhiều chuyện là bản năng của con người mà.
Có người đàn ông nào thấy người yêu của mình ôm chặt mình khóc đến tủi thân như vậy mà có thể không mềm lòng chứ.
Triệu Khinh Hồng thở dài, xoa mặt Khổng Tiêu, gục đầu xuống nói: "Tôi nên bắt cậu làm sao đây."
Chuông cảnh báo trong lòng Giang Đình đột nhiên kêu vang.
Dựa theo loại kịch bản m.á.u chó của tiểu thuyết thời xưa trong nguyên tác, hai người có tình cảm hơn nửa đêm tâm sự với nhau, ôm nhau, thiên lôi câu địa hỏa, bước tiếp theo chẳng phải là nên...
Nên...
A a... Cô không dám suy nghĩ tiếp nữa.
Quả nhiên, chỉ thấy Khổng Tiêu dựa vào trong n.g.ự.c Triệu Khinh Hồng, ngửa đầu, Triệu Khinh Hồng chậm rãi cúi đầu xuống, khoảng cách của hai bờ môi càng ngày càng gân...
(Giang Đình: Anh có thể đừng học cách nói chuyện của em có được không vậy?
Hạ Vân Sâm: Vợ nào chồng đó!)