Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 272
Cập nhật lúc: 2024-11-12 05:30:57
Lượt xem: 27
Lúc này chính là mùa tỏi non, bình thường đầu bếp doanh sẽ nhổ một ít, thêm vào các món ăn để tăng hương vị, Giang Đình thì chuẩn bị làm món thịt heo luộc hai lần với tỏi.
Hôm nay tướng sĩ phụ trách giữ gìn đất trông rau đã tới sớm, đang câm xẻng xúc tuyết trong đất trông rau.
"Uầy, thật ngưỡng mộ bọn họ sắp được nghỉ rồi."
Tạ Ninh vừa ngắt phân mâm trong tỏi đã nhổ ra, vừa dùng ánh mắt u buồn nhìn tướng sĩ xúc tuyết.
Lính bếp ở bên cạnh cũng thở dài: "Uầy, ai bảo lúc trước chúng ta không có sức khỏe tốt, bị đày đến đầu bếp doanh làm gì. Tôi đã ở đây bốn năm, chưa bao giờ về nhà, có thể thật sự phải đợi đến ba mươi lăm tuổi mới có thể về quê."
"Lúc tôi nhập ngũ sức khỏe của mẹ tôi đã không tốt, nhiêu năm như vậy cũng không biết bà ấy..."
"Lúc tôi đi thì vừa mới cưới vợ được mấy tháng thôi, giờ đã hơn ba năm rồi, nói không chừng đã chạy theo người đàn ông khác rồi. Tôi cũng không trách cô ấy được, haizz.'
Nói đến chuyện thương tâm, tâm trạng của mọi người đều không tốt lắm, than thở nhổ tỏi non.
Tạ Ninh nói: "Giang Đình, gân đây thấy cậu khá là thân thiết với người bạn trinh sát đó, cậu còn thường xuyên đưa cơm cho y nữa, vậy y đã cho cậu lợi ích gì thế?"
Giang Đình ngồi xổm bên cạnh Tạ Ninh, trên tay cũng toàn bùn, đang thu dọn hành tây và củ cải: "Bánh ngọt mà lân trước chúng ta ăn là từ kinh thành mang về đấy." Tạ Ninh nói: "Tôi không có ý đó, tôi chỉ nói là... Hì hì..."
Vân Mộng Hạ Vũ
Giang Đình nhìn anh ta một cái: “Anh nói chuyện anh ấy đưa tôi đến biên thành ấy à?"
Tạ Ninh gật đầu: "Tôi cũng muốn có người bạn như thế nữa."
Giang Đình nhìn trái nhìn phải, thấp giọng nói: “Tôi nói chuyện này với anh nè."
“Chuyện gì vậy?”
"Tôi sắp có nhà rồi..."
Tạ Ninh trừng mắt: "Thật à?”"
Giang Đình nói: "Suyt, nhỏ giọng một chút, đến lúc đó mời anh đi sưởi phòng, muốn đi không?"
Tạ Ninh liên tục gật đầu, mừng rỡ nói: 'Muốn! Nhưng làm sao chúng ta ra ngoài được?”
Giang Đình cười nói: “Anh giúp tôi nấu bữa cơm là được rồi." Tạ Ninh không hiểu: "Là sao?"
Giang Đình nói: "Tôi đi giúp anh hối lộ với trinh sát nhiêu hơn."
Tạ Ninh nghe vậy, lập tức có động lực, hai mắt sáng lên: "Thật sao? Thật sao?”
Đương nhiên là giả, hối lộ một mình Hạ Vân Sâm là đủ rồi.
Bọn họ đeo sọt trở vê đâu bếp doanh, đầu tiên là rửa sạch tỏi non ú nù còn to hơn ngón tay nhiều nữa, sau đó cắt củ cải trắng thành từng miếng.
Biên quan này tuy lạnh nhưng đất đai cũng rất màu mỡ, chỉ cần chú ý giữ ấm cho cây trông thì chất lượng đồ ăn trông ra đều rất tốt.
Củ cải trắng đã vào mùa thu hoạch, chờ các tướng sĩ chính thức bắt đầu nghỉ phép rời khỏi quân doanh, Giang Đình lên kế hoạch ăn thêm một bữa lẩu với nhau.
Hôm nay tới ngày đưa cơm cho Hạ Vân Sâm, Giang Đình chuẩn bị làm ba món ngon, một món thịt hầm với tỏi non, một thịt dê hầm củ cải, một xương sườn chưng đậu.
Nấu cơm ở phòng bếp nhỏ cũng được, nồi lớn, lửa vượng, nguyên liệu nấu ăn phong phú, cô vừa làm đồ ăn ở bên nồi, người của phòng bếp nhỏ thì ở bên cạnh học theo.
Tục ngữ có câu, nếu muốn bắt được trái tim của một người đàn ông, thì phải bắt được dạ dày của anh ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-272.html.]
Không phải, cô nói nhảm gì thế này? Bậy rồi, phải là biết người biết ta trăm trận trăm thắng mới đúng.
Bây giờ cô đã hiểu rất rõ khẩu vị của Hạ Vân Sâm, hoặc nên nói là Hạ Vân Sâm quá dễ nuôi, vốn không kén ăn, còn rất trân quý lương thực.
Ba món ăn hôm nay, có thể nói là Giang Đình đã lôi ra khả năng xuất sắc nhất, sau khi làm xong thì nhanh chóng đựng vào trong hộp thức ăn, phấn khởi mà đi tìm Hạ Vân Sâm.
Hạ Vân Sâm trở về từ kinh thành đã gân một tháng, một tháng này bọn họ vẫn giữ nguyên tân suất ba ngày đưa cơm một lần.
Giang Đình có thể cảm nhận được, thái độ của Hạ Vân Sâm với cô bây giờ càng ngày càng tốt, xem ra là thật lòng coi cô là bạn rồi.
Cô là người luôn lấy chân thành đổi chân thành, người khác đối tốt với cô, cô cũng sẽ hết lòng trả lại, đám Tạ Ninh như thế, Hạ Vân Sâm cũng như vậy.
Lúc ban đầu, cô xuyên từ tận thế đến xã hội phong kiến này, rất khó đồng cảm với điêu gì, càng không muốn ra chiến trường vì một vương triều phong kiến. Nhưng khoảng thời gian nửa năm này trôi qua, cô có được rất nhiều tình cảm chân thành, cũng có rất nhiều người muốn bảo vệ. Nếu tương lai có một trận chiến sinh tử với Bắc Nhung thật, cô chắc chắn sẽ liêu mạng đi cứu bọn họ, nhất là Hạ Vân Sâm c.h.ế.t vào hai năm sau trong nguyên tác.
Lúc Giang Đình xách theo hộp đồ ăn giữ nhiệt đi đến bên ngoài trinh sát doanh, Hạ Vân Sâm cũng vừa khéo đến.
Hạ Vân Sâm ở biên quan năm năm, đã quen với khí hậu ở đây, so với y chỉ qua loa khoác tấm áo choàng, Giang Đình lại giữ ấm hơn nhiều.
Cả khuôn mặt cô đều bị khăn quàng cổ che khuất, chỉ lộ ra đôi mắt, bên trong mặc áo bông dày sụ, bên ngoài còn trùm áo khoác lông thật dày, trên tay đeo bao tay lông thỏ mềm như nhung, trên đầu đội một cái mũ lông thỏ, toàn thân trông giống như một quả câu lông di động trên nền tuyết.
Ánh mắt Hạ Vân Sâm nhìn về phía Giang Đình mang theo dịu dàng mà chính bản thân cũng không nhận ra, vóc dáng y cao, vươn tay ra, dễ dàng mà phủi tuyết đọng trên mũ xuống cho Giang Đình.
"Nhanh nhanh nhanh." Giang Đình rất vội, sợ đồ ăn nguội.
Cô túm lấy tay áo của Hạ Vân Sâm: "Đi đi đi, đi vào."
Còn về vì sao cô lại túm lấy Hạ Vân Sâm, là bởi vì lân trước cô đã từng ăn mệt, vừa đi nhanh, dưới chân trượt một cái suýt nữa là cả người lẫn hộp đồ ăn bay ra ngoài, cũng may Hạ Vân Sâm kịp thời túm cô vê.
Hiện giờ Hạ Vân Sâm tỏ ra cực kỳ chân thành, còn chuẩn bị thêm cho mình một doanh trướng ở trinh sát doanh, bây giờ Giang Đình tới đưa cơm, hai người cũng không cân phải co ro mà ngôi chịu lạnh cóng ở bên ngoài.
Lúc Hạ Vân Sâm nhìn ba món chính trước mặt, nói thẳng: "Hôm nay có việc muốn nhờ?"
Tay lấy mũ của Giang Đình hơi ngừng lại, thản nhiên nói: "Đúng!"
Hạ Vân Sâm gật đầu, làm như có thật mà nói: "Ăn bữa cơm này, chẳng khác nào đồng ý lời nhờ vả của cậu rồi sao?”
Giang Đình cười ngượng một tiếng: "Nghe anh nói kìa, khách sáo quá."
Cô đặt m.ô.n.g ngồi xuống đối diện Hạ Vân Sâm, hai tay dâng đũa lên, dùng ánh mắt chân thành tha thiết mà nói: "Nhưng đúng là tôi rất cần tới sự giúp đỡ của anh”
Hạ Vân Sâm cẩn thận gật đầu: "Nói đi."
Giang Đình cười nói: "Trong doanh sắp cho nghỉ thăm người thân, hồi đó chẳng phải tôi đã nói lúc qua Tết sẽ nhận nhà của anh, sau đó dọn tới nhà mới rồi thì sẽ ăn mừng một bữa sao, sau đó... Hạ Vân Sâm lại cười nói: 'Sau đó cậu muốn mời các bạn của cậu tới?"
Giang Đình khẽ gật đầu.
Hạ Vân Sâm: “Sau đó bọn họ không được ra?"
Giang Đình tiếp tục gật đầu.
"Sau đó cậu muốn nhờ tôi giúp?"
Giang Đình cuộn nắm tay lại đ.ấ.m nhẹ lên bàn, giống như đang đ.ấ.m chính bản thân y: "Anh có thể đừng học cách nói chuyện của tôi có được không vậy."
Hạ Vân Sâm nói: "Sau đó cậu còn rất không khách sáo với tôi?"
Khí thế của Giang Đình yếu đi, ngụy biện nói: "Tôi nào có không khách sáo với anh, tôi chỉ nói anh hãy bình thường chút thôi."