Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 271
Cập nhật lúc: 2024-11-12 05:30:56
Lượt xem: 25
Hạ Vân Sâm dừng lại, m.ô.n.g lung 'ừ' một tiếng.
Y không dám nói mình chỉ ăn được một bữa lẩu thôi, những nguyên liệu nấu lẩu khác đều bị ông nội y mang đi hết, bảo là muốn tặng cho nhóm bạn già của mình.
Ngay lúc y đang ngây người nhớ lại chuyện này thì vừa ngước mắt lên lại phát hiện Giang Đình đang câm một miếng bánh ngọt định bỏ vào trong miệng.
Cái bánh này đã được làm tám ngày rồi, cũng bị đông cứng luôn, cho dù không thiu thì cũng phải hâm nóng lại mới ăn chứ.
Trong nháy mắt, tâm trạng Hạ Vân Sâm giống như một bà mẹ già phát hiện con mình đang lấy thức ăn thừa ăn. Tay của Hạ Vân Sâm còn phản ứng nhanh hơn đầu óc của y nữa, lập tức mạnh mẽ giơ tay ngăn lại Giang Đình.
Nhưng Giang Đình không phải là trẻ con.
Phản ứng theo bản năng của cô cũng rất nhanh, tay vừa cử động thì lập tức đụng vào tay Hạ Vân Sâm, sau đó bánh ngọt vốn nên đút vào miệng thì bị nhét vào mũi.
Bánh ngọt này vốn rất xốp, có bị khô đông lại thì cũng không cứng lắm. Lúc nấy Giang Đình muốn nếm thử một miếng, xem vị của nó có giống như cát đá hay không.
Sự thật chứng minh thật đúng vậy, một đống bánh vụn từ chóp mũi rơi xuống.
Giang Đình: 'Phụt.'
Cô đưa tay lau mặt một cái, thậm chí nếm thử vụn bánh ngọt.
Tay Hạ Vân Sâm nhanh chóng rụt lại, sắc mặt biến hóa khó lường.
Bây giờ ở trước mặt Hạ Vân Sâm, mặt Giang Đình đã dày lắm rồi, cười ha ha nói: "Mùi vị này rất ngon."
Hạ Vân Sâm xấu hổ muốn chất, lấy một cái khăn từ trong tay áo đưa cho cô, ánh mắt né tránh: "Xin lỗi, tôi... Mau lau đi."
"ồ"
Giang Đình nhận lấy nhưng không vội lau đi. Cô vươn đầu lưỡi l.i.ế.m liếm miếng bánh ngọt dính trên môi, trên mặt hiện ra vẻ hơi hưởng thụ.
Đây chính là bánh từ kinh thành ngàn dặm xa xôi đem về mà, lãng phí thì tiếc lắm, cho dù là vụn bánh thì mùi vị cũng rất ngon.
Hạ Vân Sâm lạnh lùng nhìn động tác kia của cô, song nội tâm thì như thể bị sét đánh cái "boong", một cảm giác tê dại từ xương sống dâng lên, kéo dài toàn thân, cuối cùng bay lên mặt và một nơi nào đó không biết tên. Nó khiến cả người y giống như con tôm lớn bị ngâm trong nước sôi, đỏ từ tai đến cổ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Y khó khăn nuốt một ngụm nước miếng, khàn giọng quát khẽ: "Đừng ăn!"
Giang Đình bị y làm cho hoảng sợ, cho rằng y chê mình khó coi quá, vội vàng cầm khăn lau mặt, ho nhẹ một tiếng: "Vừa rồi là ngoài ý muốn thôi, nào nào, ăn cơm đi."
Hạ Vân Sâm cứng ngắc nhận lấy chiếc đũa cô đưa, nói: "Ăn lạnh không sợ bị đau bụng sao?"
Giang Đình ngồi ngay ngắn, ngoan ngoãn nghe dạy dỗ: "Vâng vâng vâng, tiểu nhân biết sai rồi."
Nể tình vị đại gia này vừa mới tặng mình nhiêu đồ đáng giá như vậy, cô còn có thể làm gì nữa, đương nhiên sẽ nâng đỡ đại gia, chọc cho đại gia vui vẻ chứ Sao. Chịu thôi, cây ATM sống này là trên hết mà hehehe.
Cô ân cần đẩy thịt heo chiên giòn tới trước mặt Hạ Vân Sâm: “Còn nhớ món này không? Là thịt heo chiên giòn, món đầu tiên lúc trước ở doanh trại mới anh đã gọi đó."
Hạ Vân Sâm nghe vậy thì sắc mặt dịu đi chút, rụt rè ừ một tiếng, nói: "Cậu cũng ăn đi."
"Vâng!" Giang Đình cười híp mắt bắt đầu vùi đầu ăn cơm.
Hạ Vân Sâm thấy cô không hề hay biết, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, may mà sự sơ xuất vừa rồi của mình không bị nhìn ra.
Ăn cơm xong, Giang Đình đoán chừng đám người Tạ Ninh chắc cũng sắp trở lại rồi nên lập tức đưa Hạ Vân Sâm rời doanh trướng: "Chúng ta vẫn như trước, ba ngày đưa cơm một lần chứ?" Hạ Vân Sâm gật đầu: "Được."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-271.html.]
Lúc nãy Giang Đình ăn cơm có hơi nóng, hơn nữa trong doanh trướng có chậu than, nên không mặc áo khoác, bây giờ đứng trên tuyết thì lạnh run rẩy, ước gì Hạ Vân Sâm nhanh chóng đi.
Hai tay cô ôm cánh tay, run rẩy nói: "Được, vậy không tiễn anh nữa, anh đi nhanh đi.
Ánh mắt Hạ Vân Sâm bình tĩnh nhìn cô, đột nhiên đưa tay xoa xoa đầu cô, sau đó thu tay lại, xoay người rời đi.
Giang Đình sững sờ, nhíu mày, nói thâm: "Xoa đầu người khác là bệnh chung của người cao à...'
Hạ Vân Sâm làm bộ bình tĩnh vê thẳng doanh trướng Chỉ huy sứ, Tiêu Thừa đang ở trong doanh trướng sửa sang lại đô đạc cho y vội nói: "Đại nhân."
Hạ Vân Sâm gật đầu, đặt m.ô.n.g ngôi xuống bàn, sắc mặt lạnh lùng. Y nhìn thoáng qua Tiêu Thừa, đánh giá anh ta từ đầu đến chân một phen.
Năm nay Tiêu Thừa khoảng ba mươi tuổi, dáng vẻ nghiêm nghị, thân hình cao lớn rắn chắc, khuôn mặt cũng thế, thuộc loại đường nét rắn rỏi, rất được phụ nữ yêu thích.
Hạ Vân Sâm nhìn đôi chân thon dài của Tiêu Thừa, cặp m.ô.n.g vểnh, còn có đường cong bả vai vô cùng sắc bén, thế nhưng nội tâm y không hề gợn sóng, thậm chí âm thâm cảm thấy đối phương kém xa mình.
Chẳng lẽ là bởi vì Tiêu Thừa lớn lên không đủ đẹp trai? Già quá? Có vợ con rồi sao?
Trong đầu Hạ Vân Sâm hiện ra khuôn mặt Giang Đình, trâm giọng nói: "Tiêu Thừa.
"Dạ, đại nhân."
"Gọi Đào Tuấn tới đây."
Đào Tuấn, người cũng như tên, là một binh lính thân cận cực kỳ tuấn tú, là một nhân vật có nhan sắc nổi bật nhất trong đám binh. Tuổi tác anh ta cũng không lớn, khoảng chừng hai mươi lăm tuổi, mấu chốt là vẫn chưa thành thân!
Đào Tuấn nhanh chóng bước tới, sắc mặt cung kính, chắp tay nói: "Đại nhân."
Hạ Vân Sâm đứng lên, thong thả bước đến trước mặt anh ta, cẩn thận đánh giá một phen.
Đào Tuấn hồi hộp không thôi, ánh mắt Hạ Vân Sâm khiến mồ hôi lạnh trên trán anh ta toát ra.
Hạ Vân Sâm vươn tay, khoác lên vai Đào Tuấn, gần anh ta hơn.
Đào Tuấn tóc gáy dựng thẳng, lắp bắp nói: "Đại... Đại nhân..."
Hạ Vân Sâm im lặng, không biết đang suy nghĩ gì, Tiêu Thừa cũng đứng một bên không dám nói gì.
Sau một lúc lâu, Hạ Vân Sâm võ võ bả vai Đào Tuấn, nói: "Không tệ."
Dứt lời Hạ Vân Sâm xoay người rời đi, chỉ để lại Tiêu Thừa và Đào Tuấn với vẻ mặt hoang mang.
Thời gian trong nháy mắt đã vào tháng chạp, cách năm mới còn chưa tới một tháng, trong quân doanh bắt đầu phê duyệt nghỉ thăm người thân.
Các tướng sĩ tích góp mấy tháng nghỉ, cộng thêm nghỉ Tết năm ngày nữa thì có thể nghỉ một lần mười mấy ngày, cũng đủ ở nhà qua năm mới.
Tuy nhiên, doanh trại quân đội không thể vắng người trong kỳ nghỉ cho nên đồng tri đại nhân quản lý hậu cần đau đến sứt đầu mẻ trán. Hắn ta cố gắng phối hợp thời gian nghỉ của các tướng sĩ, để bảo đảm có đầy đủ người đóng ở đại doanh cùng tuần phòng biên cảnh.
Hàng năm vào lúc này, là thời điểm các tướng sĩ chờ mong nhất, có thể mang quân lương mà bản thân đã tích góp một năm về nhà. Tòng quân đầy ba năm có người có thể còn vợ đợi ở nhà, nói không chừng sang năm được ôm con mũm mĩm dễ thương.
Nhưng thời điểm này trong năm cũng là thời điểm nhóm lính bếp hâm mộ nhất, bởi vì lính bếp ngoại trừ quản lý mọi chuyện thì là người bình thường không có ngày nghỉ.
Hôm nay, đám người Giang Đình và Tạ Ninh đang vác sọt nhổ tỏi non và ngắt hành tây trong vườn rau phía sau.
Ngoại trừ củ cải trắng ra, bọn họ còn trông rất nhiêu cây gia vị, Giang Đình lên kế hoạch sang năm nhất định phải trông chút rau thơm, bởi vì người thích ăn rau thơm bên cạnh cô còn nhiều hơn người không ăn rau thơm nữa.