Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 258
Cập nhật lúc: 2024-11-11 20:26:24
Lượt xem: 7
Giang Đình được người ta khiêng tới phòng khách trong biệt viện của Lý Trường Hoằng, nơi này là sản nghiệp ở biên thành của anh ta.
Cô bị cảm lạnh nhẹ nên hắt hơi mãi không thôi, không khách khí nói: "Tôi muốn nước nóng."
Hạ nhân lấy giày cho cô, lại đưa nước nóng và cả canh gừng.
Cô ngâm chân một lúc mới cảm thấy cơ thể ấm trở lại, canh gừng thì không dám uống, ai biết bên trong có bị bỏ thuốc hay không chứ.
Cô ngồi trên giường tự hỏi nên chạy thế nào.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lý Trường Hoằng đúng là đồ thần kinh. Bây giờ cô cũng không biết người này rốt cuộc muốn làm gì. Nếu cô đoán không sai thì phòng cô đang ở đã bị vây kín mít, cho dù là chim sẻ cũng không thể bay ra được.
Giang Đình gãi đầu, bực bội nghĩ nếu bây giờ Hạ Vân Sâm trở vê thì tốt rồi. Nếu đối đầu với Lý Trường Hoằng, hẳn là Hạ Vân Sâm sẽ thắng được, nhỉ?
Cho dù Hạ Vân Sâm không thể giải quyết được Lý Trường Hoằng thì cô liên thủ với y, chắc chắn sẽ không thành vấn đề.
Qua một hồi, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra. Giang Đình nhanh chóng ngồi dậy, nhìn thấy hóa ra là Lý Trường Hoằng đã thay đổi bộ đồ khác, ung dung đi đến.
Anh ta đóng cửa phòng lại, đi đến trước mặt Giang Đình, híp mắt cười: "Sao rồi, ấm chưa?"
Giang Đình lạnh lùng nói: 'Còn tạm.
Lý Trường Hoằng vén vạt áo lên, ngồi lên mép giường cô, cười nói: "Yên tâm, ta đâu có làm cậu bị thương, cân gì phải căng thẳng đến cậu sống ta c.h.ế.t chứ. Ta chỉ là muốn mời cậu đến uống chén trà thôi mà.'
Giang Đình cảnh giác dịch m.ô.n.g sang bên cạnh.
Không ngờ Lý Trường Hoằng đột nhiên vươn tay, nâng cằm cô lên.
Giang Đình sững sờ, duỗi tay hất tay anh ta đi, đê phòng nhìn anh ta, bàn tay giấu dưới ống tay áo đã nắm chặt thành nắm đấm.
Sắc mặt Lý Trường Hoằng tối sầm xuống, xoa mu bàn tay bị đánh ửng hồng, cắn răng nói: "Từ trước đến nay, ông đây chưa thấy kẻ không biết trời cao đất dày như cậu đấy. Đừng tưởng rằng có gương mặt đẹp là ta có thể vẫn luôn chịu đựng cậu nhé!"
Anh ta cả giận nói: "Công phu mèo cào của cậu, ở trong mắt ta chẳng là cái thá gì! Ta có một trăm loại phương pháp có thể khiến cậu chết!" Anh ta lại vươn tay, mạnh mẽ nắm lấy cằm Giang Đình, hung dữ nói: "Cậu còn chưa rõ mạng của mình đang nằm trong tay ai sao?”
Lân này Giang Đình không phản kháng, chỉ lạnh lùng nhìn anh ta. Cô không chịu nổi nữa, đáp lại: "Muốn g.i.ế.c cứ giết, đừng có giả mù sa mưa ở đây. Đúng là làm người cảm thấy ghê tởm."
"Cậu..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-258.html.]
Lý Trường Hoằng nổi trận lôi đình.
Anh ta hít sâu một hơi, cố gắng làm bản thân bình tĩnh lại, quay đầu nhìn Giang Đình, nói: “Cho cậu hai lựa chọn, hoặc là bây giờ chết, sau khi c.h.ế.t sẽ bị ta quăng t.h.i t.h.ể ra ngoài cho chó hoang gặm, hoặc là đi theo ta.'
Anh ta vuốt ve gương mặt mềm mại nhẫn nhụi của Giang Đình.
Cũng không biết tại sao, ngay từ lần đầu tiên anh ta nhìn thấy gương mặt này thì đã bị hấp dẫn. Thấy Giang Đình vẫn nhìn mình với ánh mắt không hề thân thiện, anh ta càng muốn có được cô, phá vỡ biểu cảm chướng mắt này.
Đời này anh ta đã hưởng qua rất nhiều mỹ nhân, còn chưa từng gặp được người có tính tình này làm cho anh ta rất có cảm giác khiêu chiến.
Giang Đình có chút không hiểu ra sao: "Theo ngài? Ngài thật sự thiếu đầu bếp như vậy sao? Ngài là một Chỉ huy sứ mà không được ăn ngon à?”
Lý Trường Hoằng: “...'
Anh ta quát: 'Mẹ nhà cưng, đừng có giả vờ với anh đây nhé!"
Anh ta túm cổ áo Giang Đình, kéo cô đến gân mình, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cô nói: "Anh nói chính là cưng đi theo anh, là hâu hạ ở trên giường, hiểu chưa?"
Giang Đình sửng sốt.
Cô chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này. Đàn ông và đàn ông có thể làm cái đó sao?
Cô khiếp sợ buột miệng thốt ra: "Thì ra ngài thích đi cửa sau?"
Lý Trường Hoằng: "...'
Anh ta tức điên người, buông cổ áo cô ra rồi giơ lên cao, muốn cho cô một đấm.
Nhưng Giang Đình phản ứng nhanh, lăn người rồi bò đến sát góc giường.
Lý Trường Hoằng híp mắt nhìn cô, gật đầu: "Được, được lắm. Tôi thích loại tính cách này của cậu. Cậu chờ đấy, sớm muộn gì cũng có ngày cậu phải xin tha”
Anh ta đóng râầm cửa rồi rời đi.
Lúc này Giang Đình mới thở phào nhẹ nhõm, nằm vật xuống giường.
(Giang Đình: Còn chưa chịu về nữa hả, sắp bị cướp vợ tới nơi rồi nè!!!
Hạ Vân Sâm: Lãi-la, lãi-la)