Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 257
Cập nhật lúc: 2024-11-11 20:26:22
Lượt xem: 18
Giang Đình lại một lần nữa bị lớp tuyết dày giữ chân, cô cố rút nhưng không có kết quả nên dứt khoát rút chân ra khỏi giày, chỉ mặc tất chạy vài bước đến dưới mái hiên.
Sau đó cô hít sâu một hơi nhảy lên, bám lấy cửa sổ, cơ bắp trên hai cánh tay phồng lên, kéo cả người cô đu lên xà nhà người khác.
Cô ở trên xà lướt đi như bay, hai cánh tay bùng nổ sức lực đến cực hạn còn những binh lính thân cận đuổi theo phía sau vẫn chật vật giãy giụa với nền tuyết.
May mà nhờ có hai tháng nay lấy Lý Trạch ra để luyện tập, nếu không cô sợ là không thể duy trì lâu đến thế.
Giang Đình nhẹ nhàng thở ra một hơi, đột nhiên một mũi tên từ phương xa xé gió bay tới, chớp mắt đã tới trước mặt cô.
Đồng tử của Giang Đình co rụt lại, vội vàng nghiêng người, tên dài cắm phập vào vách tường phía sau, đuôi mũi tên còn đang không ngừng rung động.
"Cái định mệnh!" Giang Đình cắn rắn, đang tìm kiếm con đường chạy trốn thì lại có một vật bay tới.
Cô tưởng là ám khí nên theo bản năng né tránh, nhìn lại mới phát hiện là một cái vuốt sắt, bám lấy mái hiên trên đỉnh đầu cô. Ngay giây sau, một người theo dây thừng đu tới, trong chớp mắt đã tới gân cô, giơ tay muốn túm lấy cô.
Giang Đình dùng một tay bám chặt vào song cửa sổ, tay kia câm đoản đao đón đỡ. Đối phương thấy đoản đao thì hơi khựng lại, chếch đi bắt lấy bả vai cô.
Giang Đình nâng cánh tay lên, dùng cổ tay đẩy tay người đó. Hai cỗ sức mạnh va chạm, cả người chấn động, cảm nhận được sức mạnh của đối phương.
Người tới xoay một vòng trong không trung rồi rơi xuống đất.
Giang Đình híp mắt nhìn lại, hóa ra người này chính là Lý Trường Hoằng.
Lý Trường Hoằng cũng không ngờ sai binh lính thân cận đi bắt một tên lính bếp nhỏ nhoi lại thất bại, buộc anh ta phải tự mình ra tay. Bây giờ tự mình giao thủ mới phát hiện ra cô đúng là ghê gớm.
Thật là quá thú vị.
"Hạ Vân Sâm biết trong đầu bếp doanh của y cất giấu một cao thủ không?”
Lý Trường Hoằng nhếch môi cười, ánh mắt đánh giá Giang Đình một cách trần trụi.
Giang Đình thở hổn hển, biết hôm nay cô không thể trốn thoát. Thân thủ của Lý Trường Hoằng không yếu hơn cô bao nhiêu, hơn nữa anh ta còn có nhiều người giúp đỡ như vậy, mà cô đã hao phí rất nhiều sức lực trong lúc chạy trốn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-257.html.]
Cô là một người rất thức thời, xem dáng vẻ tên họ Lý này sẽ không muốn g.i.ế.c mình ngay nên cô định giữ được mạng nhỏ rồi tính tiếp.
Nghĩ thế, cô ném đoản đao và cũng buông tay ra, cả người ngã xuống lăn một vòng để giảm bớt lực, sau đó đứng lên, nhìn thẳng Lý Trường Hoằng nói: "Ngài tìm tôi có chuyện gì? Nếu tôi nhớ không nhầm thì trước giờ hai ta đâu có liên quan đến nhau."
Lý Trường Hoằng cười nói: "Vốn dĩ ta chỉ cảm thấy tài nấu ăn của cậu rất tuyệt, muốn cướp cậu từ chỗ Hạ Vân Sâm nhưng không ngờ đêm nay cậu lại cho tôi bất ngờ lớn như vậy. Bây giờ tôi càng cảm thấy hứng thú với cậu rồi."
"Đồ thần kinh." Giang Đình nhỏ giọng chửi một tiếng, hơi dịch bước chân.
Trên chân cô chỉ có tất, đứng trên nên tuyết là có thể biết lạnh đến mức nào.
Cô liếc mắt lườm Lý Trường Hoằng một cái, không khách khí nói: “Cho tôi một đôi giày."
Vân Mộng Hạ Vũ
Lý Trường Hoằng cúi đầu nhìn lại, lúc này mới phát hiện cô đã mất giày từ lúc nào, bật cười ha ha: "Chẳng trách cậu bò trên cửa sổ."
Giang Đình lạnh mặt không nói lời nào.
Lý Trường Hoằng buông tay: "Ta không có giày, lại đây, anh cống cậu."
Đôi mắt hẹp dài của anh ta mở to, cười như không cười mà nhìn Giang Đình.
Giang Đình cũng cười lạnh, dứt khoát nằm xuống nền tuyết.
"Thôi, tôi không muốn sống nữa. Hoặc là anh bảo người nâng tôi đi hoặc để tôi nằm c.h.ế.t trên tuyết là được."
Cô cá người này có mưu đồ gì đó cân đến cô, nếu không thì cũng sẽ không nói nhiều lời vô nghĩa với cô như vậy.
Sắc mặt Lý Trường Hoằng tái mét, hiển nhiên lại bắt đầu tức giận, lập tức sai hai binh lính thân cận: "Mang cậu ta vê!"
(Lý Trường Hoằng: Cậu trai, sớm muộn cậu cũng sẽ là người của ta.
Giang Đình: Đồ thân kinh!
Hạ Vân Sâm: Cút!IIIHIHIHIHIIHIH)